"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:8119219
Đang truy cập:200

CÔ ĐƠN-

 

 

Thi Thiên 25:16; 102:7,8; Ma-thi-ơ 8:20; 26:56; 27:46.
“Xin hãy đoái xem tôi và thương xót tôi, vì tôi cô đơn và khốn khổ” (Thi Thiên 25:16).
“Tôi như chim bồ nông nơi sa mạc, như chim cú mèo nơi đồng vắng. Tôi thức canh, và tôi như chim đơn độc trên mái nhà” (Thi Thiên 102:7-8).
Chúa Giê-su cô đơn suốt cuộc đời. Ngài giống như chim bồ nông nơi sa mạc, như chim cú mèo nơi đồng vắng, và như chim cô đơn trên mái nhà. Khi mọi người về nhà vào ban đêm, Ngài lên Núi Ô-liu. Ngài không có chỗ gối đầu (Ma-thi-ơ 8:20; Lu-ca 9:58).
Chúa Giê-su cũng không có ai để giao tiếp. Không ai hiểu Ngài. Và khi Ngài chờ đợi lòng thương xót, chẳng ai có thể an ủi Ngài (Thi Thiên 69:21). Không ai cảm thấy thương xót Ngài hay thậm chí có thể bắt đầu hiểu được điều gì đã thúc đẩy Ngài. Ngài bị dân sự chối bỏ, bị anh em khinh miệt, và các môn đồ của Ngài không hiểu Ngài. Cô đơn và bị hiểu lầm, Ngài tiếp tục cuộc hành trình. Khi cuối cùng Ngài bị bắt, tất cả các môn đồ đều bỏ rơi Ngài và chạy trốn (Ma-thi-ơ 26:56).
Nhưng liệu Ngài có thực sự đơn độc không? Không, vì Chúa Cha luôn ở bên Ngài. Ngài biết trước rằng tất cả họ sẽ rời bỏ Ngài. Tuy nhiên, Ngài sẽ không đơn độc, vì Chúa Cha luôn ở bên Ngài (Giăng 16:32). Ngài luôn ở trong sự hiệp thông trọn vẹn với Cha Ngài. Mọi điều Ngài làm đều mang lại niềm vui và sự hài lòng cho Cha Ngài. Ngài có thể nói với người Do Thái: "Đấng đã sai Ta vẫn ở với Ta; Ngài không để Ta một mình, vì Ta luôn làm những điều đẹp lòng Ngài" (Giăng 8:29).
Cuối cùng, Ngài đã thực hiện cuộc hành trình cuối cùng lên đồi Gô-gô-tha: “Ngài vác thập tự giá mình đi đến nơi gọi là Đồi Sọ, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Gô-gô-tha, tại đó họ đóng đinh Ngài” (Giăng 19:17, 18). Ngài phải đi chặng đường cuối cùng này một mình. Không ai có thể theo Ngài trên hành trình này. Nhưng ngay cả trong những khoảnh khắc đó, Đức Chúa Trời vẫn đồng hành với Ngài. Ngài đã ở bên Ngài suốt chặng đường – cho đến khi mặt trời trở nên tối tăm và Ngài trở thành người gánh tội lỗi cho chúng ta. Trong ba giờ đen tối đó, Đức Chúa Trời đã phải ngoảnh mặt đi vì Ngài mang gánh nặng tội lỗi của chúng ta. Tại đó, Ngài kêu lớn: “Ê-li, Ê-li, la-ma sa-bách-thani?” nghĩa là “Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46).
Trong những giờ phút đó, Chúa chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết. Nỗi cô đơn mà Ngài đã trải qua trong suốt cuộc đời đã lên đến đỉnh điểm. Bị Thiên Chúa và loài người bỏ rơi, Ngài bị treo trên thập tự giá giữa trời và đất—bị đuổi khỏi đất và bị thiên đàng từ bỏ. Ngài hẳn đã cảm thấy cô đơn biết bao trong những giờ phút ấy! Ngài đã sống qua những giờ phút ấy để chúng ta không bao giờ phải cô đơn nữa. Vì điều đó, chúng ta có thể cảm tạ Ngài từ tận đáy lòng mỗi ngày.
 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2