Thời gian. Đó là thứ chúng ta không bao giờ có đủ, nhưng lại là thứ duy nhất cứ tích tắc trôi qua dù chúng ta có sẵn sàng hay không. Đối với người bạn và đồng nghiệp của tôi, Scott Townsend, thời gian đã trở thành một áp lực thường trực. Một chiếc đồng hồ vô hình đang đếm ngược khi anh ấy nỗ lực hoàn thành sứ mệnh đã khắc sâu trong tim. Và thực tế, cuộc chạy đua với thời gian của Scott cũng phản ánh cuộc sống của chúng ta. Dù chúng ta có nhận ra hay không, tất cả chúng ta đều đang chạy đua với cùng một chiếc đồng hồ. Đó không chỉ là cuộc chạy đua đến ngày tận thế của mỗi cá nhân, mà còn có thể là đến Ngày Hội Thánh được cất lên. Dù thế nào đi nữa, chương này rồi cũng sẽ kết thúc. Câu hỏi đặt ra là—chúng ta đang làm gì với khoảng thời gian mình được ban cho?
Dấu gạch ngang định nghĩa con người chúng ta
Có lẽ bạn đã từng nghe đến phép ẩn dụ về dấu gạch ngang trên bia mộ—một đường thẳng ngắn ngủi giữa ngày sinh và ngày mất. Dấu gạch ngang đó tượng trưng cho tất cả những gì một người đã làm trong cuộc đời. Đối với những người tin Chúa, dấu gạch ngang đó cần phải chứa đựng mục đích, sự vâng phục và sự khẩn trương. Chúng ta không được cứu rỗi chỉ để ngồi yên. Chúng ta được cứu rỗi để phục vụ. Chúng ta được giao phó để ra đi (Ma-thi-ơ 28:18-20), chứ không phải để đi đâu xa. Thời gian đang cạn dần, và những gì chúng ta làm với sự vội vã của mình sẽ vang vọng đến muôn đời.
Chúa Giê-su đã nói rõ điều này trong Giăng 9:4:
“Trong khi còn ban ngày, Ta phải làm trọn những việc của Đấng đã sai Ta; đêm đến, thì không ai có thể làm việc được.”
Đấng Christ hiểu rõ sự cấp bách của sứ mệnh Ngài. Và là những người theo Ngài, chúng ta cũng nên như vậy.