“Đừng xét đoán theo bề ngoài, nhưng hãy xét đoán theo lẽ công chính” (Thánh Kinh, Sách Giăng 7:24).
Một trong những yếu điểm sâu sắc nhất của nhân loại sa ngã là có khuynh hướng liên tục xét đoán mọi sự bằng mắt thường. Chúng ta đánh giá một người theo vẻ bề ngoài của người ấy. Chúng ta đánh giá một chiếc xe đã được sử dụng theo tình trạng bên ngoài của nó. Chúng ta đánh giá một cuốn sách theo cái bìa bao của nó. Cho dù chúng ta thất vọng và vỡ mộng bao nhiêu lần, chúng ta vẫn kiên quyết không chịu học câu "không phải vàng nào cũng là thứ lấp lánh".
Trong cuốn sách “Tự ti mặc cảm - Một căn bệnh”, tiến sĩ James Dobson nói rằng vẻ đẹp vật chất là đặc tính được đánh giá cao nhất trong văn hóa của chúng ta. Nói cách khác, chúng ta đã biến nó trở thành "tiêu chuẩn vàng về giá trị của con người". Vì vậy, người lớn ủng hộ một đứa trẻ xinh đẹp hơn một đứa trẻ trung bình; giáo viên thường cho điểm tốt hơn đối với trẻ em hấp dẫn; trẻ em xinh đẹp cũng ít bị trừng phạt hơn những đứa khác. Mặt khác, trẻ em không có gì nổi bật, thường xuyên chịu trách nhiệm về những hành vi sai trái.
Thánh Kinh có nhắc tới Tiên tri Sa-mu-ên, là người đã chọn Ê-li-áp - một người cao lớn, đẹp trai làm vua (Thánh Kinh, Sách Sa-mu-ên thứ nhất 16:7), nhưng Đức Chúa Trời đã sửa lại ông: "Đừng xét theo diện mạo và vóc dáng cao lớn của nó, vì Ta đã loại bỏ nó. Đức Gia-vê không xem theo cách loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Gia-vê nhìn thấy trong lòng".
Trường hợp xét nhận sai lầm lớn nhất trong lịch sử đã diễn ra khi Đức Chúa Giê-su đến thế giới. Rõ ràng, Ngài không dáng vóc hấp dẫn. “Người chẳng có vẻ đẹp cũng chẳng có sự uy nghi để chúng ta nhìn ngắm; không có gì trong diện mạo Người khiến chúng ta ưa thích được” (Thánh Kinh, Sách Ê-sai 53: 2). Chúng ta đã không thể thấy được vẻ đẹp trong người đàn ông thật sự xinh đẹp từng sống trên đất nầy! Chính Ngài không bao giờ rơi vào trường hợp khủng khiếp này để xét đoán ai theo mắt thấy, vì nhà tiên tri đã báo trước khi Ngài giáng thế rằng, "Ngài sẽ không xét xử theo mắt thấy, Cũng chẳng phán quyết theo tai nghe" (Thánh Kinh, Sách Ê-sai 11:3). Đối với Ngài, gương mặt không đáng kể, nhưng tính cách, không phải bao bì, mà là nội dung, không phải là vật chất, mà là thuộc linh.
Thánh Kinh dạy: “Bởi vậy từ nay trở đi chúng tôi không nhìn nhận bất kỳ ai theo xác-thịt; mặc dầu chúng tôi đã biết Cơ-rít-tô theo xác-thịt, nhưng bây giờ chúng tôi chẳng còn nhận biết Ngài theo xác-thịt nữa” (Thánh Kinh, Sách Cô-rinh-tô thứ nhì 5:16).
Minh Khải