Từ Ba-bên, có một dân tộc đã khởi hành và cuối cùng định cư ở nơi mà ngày nay chúng ta gọi là Trung Quốc, với ngôn ngữ lời nói riêng biệt của họ, và ngay sau đó, họ đã xây dựng một mã chữ viết. Đoạn mã được viết đó (như đã xác định ở trên, là một ngôn ngữ tượng hình) có ghi lại lịch sử trước thời Ba-bên của nhân loại, tương tự như sự ghi chép trong Kinh thánh.
Để nhấn mạnh hơn nữa tầm quan trọng của những chi tiết này được tìm thấy trong ngôn ngữ Trung Quốc, điều cần thiết là phải xem xét thời điểm văn bản tiếng Hebrew đầy cảm thúc được Môi-se viết ra. Cuộc Xuất hành khỏi Ai Cập diễn ra vào những năm 1400 trước Công nguyên. Môi-se, ở tuổi tám mươi (Xuất. 7: 7) đã dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên thoát khỏi ách nô lệ của họ và tiến về đất hứa Ca-na-an.
Ông sẽ chết bốn mươi năm sau trên đỉnh núi Nê-bô (Phục truyền 34: 1,7). Sách Sáng thế ký, do Môi-se viết, đã được viết khoảng 800 năm sau sự kiện ở tháp Ba-bên, và hơn 500 năm sau sự phát triển của chữ viết Trung Quốc. Nói một cách đơn giản, lịch sử trước thời Ba-bên của nhân loại đã được ghi lại bằng tiếng, và bằng chữ Trung Quốc trước khi Môi-se tiếp nhận và ghi lại nó theo sự cảm thúc thần thượng trong sách Sáng thế ký!
Chúng ta nghiên cứu chữ “Phước” trong ba loại chữ viết Hebrew, Hi lạp và Trung Hoa thì sẽ rõ.
1- Chữ Hebrew: בָּרַךְ
--Chữ בָּרַךְ (phước) trong Sáng. 12;2-3 được phiên âm là bârak, đọc là baw-rak', tiếng Anh nghĩa là blessed, tiếng Việt là phước hay phúc. Trong chữ Hebrew, phước có nghĩa: với Chúa thì chúc tụng, với người là khen.
--Chữ phước אֶשֶׁר trong Thi thiên 1:1 phiên âm là 'esher, đọc là eh'-sher . Chữ nầy thuộc dạng giống đực và số nhiều, nghĩa là happiness, happy. Phước thay, hạnh phúc thay.
2- Chữ Hi Lạp: μακάριος
--Chữ μακάριος (Math. 5: 3,) phiên âm là makarios, đọc là mak-ar'-ee-os, tiếng Anh là may mắn, phước cho, hạnh phúc.
--Chữ εὐλογητός (Gal. 3;14, Eph. 1:3) phiên âm là eulogētos, dịch là yoo-log-ay-tos'. Tiếng Anh là adorable, blessed, fine speaking, dịch sát nghĩa là đang chúc phước, nói tốt cho.
3- Chữ 福 trong tiếng Trung Hoa, được sáng chết hồi thế kỷ thứ 24 TCN.
Trong ngôi nhà vườn do Đức Chúa Trời cung cấp này, A-đam rất hạnh phúc. Anh ta có một người vợ để chia sẻ thời gian của mình, anh ta có sản phẩm cây cối để làm thực phẩm, anh ta có nhiệm vụ chăm sóc khu vườn. Nhưng trong tất cả những điều khiến A-đam hạnh phúc, đó là mối quan hệ của anh với Đức Chúa Trời.
Người Trung Hoa cổ đại ghi lại SỰ HẠNH PHÚC của Adam bằng chữ福. Nó mô tả mối quan hệ thân thiết mà anh ấy đã chia sẻ với Đấng Tạo hóa của mình, vì nó cho thấy ĐỨC CHÚA TRỜI và MỘT NGƯỜI TRONG MIẾNG VƯỜN. A-đam được hưởng mối tương giao với Đức Chúa Trời theo cách mà không một người nào khác có được - tội lỗi vẫn chưa xâm nhập vào thế giới. Có phước, có hạnh phúc là khi có Đức Chúa Trời ở trong miếng vườn, là trong chỗ ở của chúng ta. Và theo Nhã ca 4: 12-15 và Khải huyền 2:7 thì vườn trái cây của Chúa ngày nay là Hội thánh. Trong Hội thánh đang có cây sự sống, đó là "phước" cho chúng ta vậy.
15-2-2022