Rô-ma 8: 35-39; Giăng 10: 27-29; Hê-bơ-rơ 10: 11-18-
Câu hỏi về việc liệu một tín đồ có thể bị hư mất đi có lẽ đã chiếm cứ mọi Cơ đốc nhân lúc này hay lúc khác. Trong bài viết này, chúng tôi muốn làm sáng tỏ một số đoạn Kinh Thánh về chủ đề này để đặt chân (một lần nữa) của chúng ta đứng vững trên nền tảng vững chắc của Lời Đức Chúa Trời.
--Một lời nói trước
Tôi muốn bắt đầu bằng cách nói rằng tôi tin vào sự an toàn vĩnh cửu của những Cơ đốc nhân chân chính. Tuy nhiên, tôi không tin vào sự an toàn vĩnh cửu của những người chỉ đơn thuần gọi mình là Cơ đốc nhân, nhưng là người giả mạo. Chắc chắn có nhiều người nói với Chúa Giê-xu "Lạy Chúa, là Chúa" nhưng vẫn phải rời xa Ngài mãi mãi (Math. 7: 21-23).
Điều gì tạo nên một Cơ đốc nhân chân chính? Báp têm, dự Tiệc thánh của Chúa, hay những việc lành? Không, đó là một phần cuộc sống của một Cơ đốc nhân, nhưng nó không khiến bạn trở thành Cơ đốc nhân. Vì điều này, điều cần thiết là một người nhìn nhận mình là một tội nhân hư mất trong ánh sáng của Đức Chúa Trời, thú nhận các tội lỗi của mình với Đức Chúa Trời và chấp nhận Chúa Jêsus là Đấng Cứu Rỗi của mình. Bất cứ ai đã làm điều này đều là con chân thật của Đức Chúa Trời và không còn phải sợ rơi khỏi bàn tay Đức Chúa Trời hằng sống (1 Giăng 5:12.13).
Thật không may, nhiều con cái của Đức Chúa Trời rất sợ hãi điều này. Họ tin rằng nếu họ không trung tín, họ sẽ bị hư mất vào ngày cuối đời. Tôi xin trân trọng kính mời những người như vậy (một lần nữa) hãy bình tĩnh nhìn nhận lại vị trí của mình. Và sẽ tuyệt vời biết bao nếu tình yêu thương của Đức Chúa Trời có thể khiến họ loại bỏ nỗi sợ hãi trước nỗi lo sợ sự phán xét không cần thiết (xem 1 Giăng 4: 17,18)!
Nhiều độc giả chắc chắn sẽ tin chắc rằng những người tin Chúa không thể bị kết án. Nhưng cũng hữu ích cho họ khi nắm bắt chủ đề này để củng cố niềm tin của chính họ và ấn tượng về sự cứu rỗi vô cùng của Đức Chúa Trời một lần nữa.
--Những phước lành của một Cơ đốc nhân
Đức Chúa Trời ban phước cho những ai đến với Chúa Jêsus trong sự ăn năn và đức tin chân chính. Và những phước lành đó không được hưởng ngày hôm nay, mất ngày mai, và được hưởng lại vào ngày kia. Không, các phước lành của Cơ đốc nhân là vĩnh cửu - và chúng ta hãy xem xét kỹ hơn ba trong số phước hạnh đó.
--Sự tha thứ các tội lỗi.
Đức Chúa Trời đã xóa bỏ các tội lỗi của các tín đồ khỏi họ cho đến tận phương đông cũng như phương tây xa cách nhau; Ngài “ném chúng xuống đáy biển sâu” (Thi 103: 112; Mi 7:19). Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ nhớ đến các tội lỗi và sự vô luật pháp của họ (Giê-rê-mi 31:34). Huyết của Chúa Giê Su Christ đã tẩy sạch chúng ta khỏi mọi tội lỗi (1 Giăng 1:7). Làm thế nào một tín đồ có thể bị trừng phạt vì tội lỗi của mình nữa chớ?
Ở đây, sự phản đối đôi khi được nêu ra: Đức Chúa Trời chỉ tha thứ cho những tội lỗi mà chúng ta thú nhận với Ngài. Ai không tiết lộ mọi phần tội lỗi của mình thì vẫn còn mắc những tội này. Nhưng nếu đó là sự thật, thì không ai có thể được cứu! Vì thực sự chưa có ai thú nhận hết tội lỗi của mình với Chúa trước khi tin. Bởi vì không ai biết tất cả mọi tội lỗi của mình. Bất cứ ai đã thành thật và không ngại thú nhận tội lỗi của mình với Đức Chúa Trời sẽ nhận được sự tha thứ hoàn toàn và được tẩy sạch khỏi mọi điều gian ác ( Lu.18: 13.14; 1 Giăng 1: 9).
Ngoài ra: Khi Đấng Christ mang các tội lỗi của các tín đồ trên cây gỗ (1 Phi-e-rơ 2: 24), đó là tất cả tội lỗi của họ. Khi sự trừng phạt cho sự bình an của chúng ta ở trên Ngài (Ê-sai 53: 5), chúng ta không còn có thể bị trừng phạt nữa. Vì Đức Chúa Trời không phán xét những tội lỗi giống nhau hai lần. Điều đó sẽ không công bằng - và Đức Chúa Trời hoàn toàn công bằng.
--Món quà sự sống đời đời.
Bất cứ ai tin vào Chúa Con sẽ nhận được sự sống đời đời (Giăng 3:36). Cuộc sống này không thể chết hoặc bị hủy diệt, vì vậy nó sẽ phải là cuộc sống vĩnh cửu. Nhưng nó cũng không thể bị lấy đi khỏi một người tin tưởng. Vì sự sống vĩnh cửu không phải là một món quà cần được giữ gìn cẩn thận kẻo chúng ta đánh mất nó. Phao-lô nói trong Cô-lô-se 3: 3, “sự sống của chúng ta được giấu kín với Đấng Christ trong Đức Chúa Trời”. Nếu chúng ta đánh mất sự sống đó, thì Đấng Christ cũng phải mất nó. Nếu chúng ta bị hư mất, thì Ngài cũng vậy - điều hoàn toàn không thể tưởng tượng được! - là bị hư mất.
Giăng 5:24 cho thấy rằng ai tin thì sẽ từ chết sang sống. Toàn bộ con người hoàn toàn thay đổi khi anh ta đón nhận cuộc sống mới. Bạn không thể hoàn tác và (có thể) làm lại về sau. Giống như chúng ta đã trải qua một lần sinh ra tự nhiên chỉ một lần, chúng ta chỉ có thể được sinh lại một lần (Giăng 3:7).
--Ban tứ của Đức Thánh Linh-
Ai tin vào phúc âm của sự cứu rỗi sẽ được đóng ấn bằng Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 1:13). Thánh Linh là sự bảo đảm rằng chúng ta sẽ tiếp nhận cơ nghiệp của mình và nhận được sự cứu chuộc về thể xác (Ê-phê-sô 1:14; Ê-phê-sô 4:30). Ngài sẽ ở lại với chúng ta mãi mãi (Giăng 14:16). Nếu Thánh Linh tồn tại mãi mãi với các tín đồ, thì làm sao họ có thể bị ném vào hồ lửa?
Những lời của Đa-vít trong Thi-thiên 51:13 thường được trích dẫn để "chứng minh" rằng Cơ-đốc nhân có thể mất Thánh Linh "Xin đừng ... cất Thánh Linh Chúa khỏi con!" Tuy nhiên, điều này bỏ qua thực tế là trong thời Cựu Ước, Đức Thánh Linh không ở trong các tín đồ đời đời, nhưng hoạt động ở trên họ. Yêu cầu của Đa-vít nhắm đến thực tế là Linh của Đức Chúa Trời sẽ không rời khỏi ông về mặt hiệu quả công việc làm, như trường hợp của vị vua không tin cậy là Sau-lơ (1 Sa-mu-ên 16:14).
--Nghị quyết và Công việc của Đức Chúa Trời.
Sự cứu rỗi của con người dựa trên mục đích vĩnh cửu của Đức Chúa Trời và chỉ là công việc của Đức Chúa Trời. Trên thực tế, nếu chúng ta nắm bắt được điều đó, câu hỏi liệu một tín đồ có thể bị hư mất đi sẽ trở nên lỗi thời.
Đức Chúa Trời đã chọn các Cơ đốc nhân trước khi sáng thế và đặt họ làm con (Ê-phê-sô 1:4.5). Trong cõi thời gian, Ngài kêu gọi những người được chọn với danh tiếng thánh thiện và trong tương lai Ngài sẽ hoàn thiện họ trong vinh quang (2 Tim. 1: 9; 2 Tê. 2:13.14).
Rô-ma 8: 29-30 cho thấy nghị quyết của Đức Chúa Trời. Chúng ta thấy có năm mắt xích của một chuỗi không thể phá hủy. Đầu tiên, Đức Chúa Trời đã nhận biết các tín đồ từ trước. Điều này có nghĩa là Ngài đã hướng sự chú ý và tình yêu thương của Ngài đến những người mà Ngài cũng đã định sẵn từ đời đời để được giống hình ảnh Con Ngài. Đúng lúc Ngài đã gọi họ - và vì lời kêu gọi đó đã đến được với những người tội lỗi, cũng xưng nghĩa họ. Và cuối cùng Ngài sẽ vinh hóa họ. Điều đáng chú ý là thì quá khứ được sử dụng trong bản văn Kinh thánh: "những điều này Ngài cũng vinh hóa". : Điều mà Đức Chúa Trời dự định cũng chắc chắn như những điều đã trôi qua, ngay cả khi thành tựu dù vẫn chưa đến.
Vì vậy, đây là chuỗi năm liên kết: biết trước - định sẵn - kêu gọi - xưng công bình - vinh hóa. Có thể tưởng tượng được rằng chuỗi 5 điểm này sẽ bị phá vỡ? Không thể gọi một người mà Đức Chúa Trời đã định đặt trước sao? Và không nên vinh hóa một ai mà Đức Chúa Trời đã không xưng công bình? Ai có thể cản trở kế hoạch của Đức Chúa Trời? Ai có quyền phá hủy công việc của Đức Chúa Trời mà Ngài đã thực hiện trong Chúa Giê-su Christ (Ê-phê-sô 2:10)?
--Nhân chứng quan trọng cho sự an toàn của sự cứu rỗi
Sau khi mở ra nghị quyết của Đức Chúa Trời trong Rô-ma 8: 29-30, chúng ta tìm thấy những câu làm chứng rất rõ ràng về sự bảo đảm cứu rỗi của người tin Chúa. Không ai có thể buộc tội hoặc lên án chúng ta (các câu 31-34). Trong Rô-ma 8: 35-39, Phao-lô tìm kiếm không gian và thời gian để tìm thứ gì đó có thể tách một người tin Chúa ra khỏi Đức Chúa Trời - và trở về tay không. Chúng ta vẫn là đối tượng tình yêu thương của Đức Chúa Trời mãi mãi.
Người ta thường tranh luận rằng những lời hứa này chỉ có giá trị nếu chúng ta ở lại với Đấng Christ và không chọn con đường bất chính. Điều mà tôi muốn trả lời: Không phải tất cả những điều này được bao gồm trong các thuật ngữ "cuộc sống" hay "hiện tại" sao? Phải, tất nhiên! Không có gì Thực sự có thể tách chúng ta khỏi tình yêu của Chúa.
Trong Giăng 10: 27-29, chúng ta tìm thấy một phân đoạn khác rất quan trọng cho chủ đề của chúng ta: “Chiên Ta nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta. Ta ban cho chúng sự sống đời đời, chúng chẳng hư mất bao giờ, và chẳng ai cướp được chúng khỏi tay Ta. Cha Ta, Đấng vĩ đại hơn tất cả, đã cho Ta những chiên ấy, và chẳng ai cướp được chúng khỏi tay Cha.”. Trong những câu này, chúng ta không tìm thấy điều kiện, mệnh lệnh hay lời khuyên nào, nhưng bảy sự thật được trình bày nhu sau:
Bầy cừu nghe thấy tiếng của người chăn tốt.
Người chăn tốt biết đàn cừu của mình.
Đàn cừu đi theo người chăn tốt.
Người chăn cừu mang lại cho họ sự sống vĩnh cửu.
Những con cừu không bị hư mất mãi mãi.
Không ai giựt được đàn cừu khỏi tay người chăn.
Không ai có thể giật bầy chiên khỏi tay Chúa Cha.
Về hai điểm cuối cùng, người ta khẳng định rằng chúng chỉ cung cấp cho các tín hữu sự bảo đảm rằng họ không thể bị bất kỳ quyền lực nào ở bên ngoài đánh cắp, nhưng họ hoàn toàn có khả năng giành lấy chính mình khỏi bàn tay quyền năng của Chúa Cha và Chúa Con. Nhưng không nói: "Chúng sẽ không bị diệt vong mãi mãi, vì không ai giật chúng ra khỏi tay Ta", nhưng "và không ai giật chúng khỏi tay Ta."
Vì vậy, để các tín đồ không thể bị bắt cóc, không phải là một sự xưng nghĩa, mà là một sự thật khác áp dụng cho các "con cừu". Không thể nói rõ ràng hơn, "Và chúng sẽ không bị diệt vong mãi mãi." Hơn nữa, có công bằng khi hỏi liệu một tín đồ có quyền năng hơn bất cứ thứ gì khác trong vũ trụ của Đức Chúa Trời không?
Liệu anh ta có thực sự có thể tự giải thoát khỏi bàn tay của người chăn tốt và Người Cha vĩ đại trên trời không? Chúng ta có mạnh hơn Chúa Con và Chúa Cha không? Liệu Đức Chúa Trời có để cho sự trách móc này rơi trên Con Ngài không (vì đó là sự sỉ nhục người chăn khi để mất một con chiên)?
Trong Hê-bơ-rơ 10: 11-18, chúng ta tìm thấy một đoạn văn rõ ràng không thể vượt qua. Trước tiên, người viết cho thấy rằng những của lễ được dâng tại Y-sơ-ra-ên không bao giờ có thể xóa bỏ tội lỗi (câu 11). Nhưng Đấng Christ, sau khi dâng của lễ, đã ngồi xuống bên hữu Đức Chúa Trời mãi mãi (câu 12). Đấng Christ sẽ không bao giờ sống lại để chuộc tội lần nữa, bởi vì điều đó đã hoàn toàn xảy ra rồi. "Vì nhờ một sinh tế duy nhất, Ngài làm cho những người được thánh hóa trở nên toàn hảo mãi mãi" (câu 14). Cơ đốc nhân sẽ không bao giờ bị buộc tội nữa, vì tội lỗi và sự vô luật pháp của họ sẽ không bao giờ được Đức Chúa Trời ghi nhớ (câu 17). Những người tin đã được hoàn hảo mãi mãi! Làm thế nào họ bị kết thúc trong địa ngục được? Đức Chúa Trời có bội lời hứa của mình và vẫn đổ lỗi cho họ về tội lỗi của họ không?
Những câu Kinh Thánh như vậy thường được tôi luyện bằng cách tham khảo cuộc sống thực tế. Bởi vì trong thực tế, chúng ta là bất cứ thứ gì ngoại trừ được hoàn hảo. Chúng ta thường vấp ngã (Gia 3: 2). Nhưng Hê-bơ-rơ 10:14 nói về vị trí của chúng ta — và nó được bảo đảm vĩnh viễn. Mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời là không thể phá hủy. Điều rất quan trọng là chúng ta phải phân biệt rõ ràng giữa điều kiện của nếp sống (thực hành) và địa vị của một Cơ đốc nhân để tránh rơi vào những kết luận sai lầm.
--Những nơi khác nói về an ninh của sự cứu rỗi
Để không vượt ra ngoài phạm vi của công việc này, chỉ có một số điểm được đề cập dưới đây để làm rõ ràng, trực tiếp hoặc gián tiếp, rằng mọi Cơ đốc nhân chân chính sẽ đạt được mục tiêu trên trời:
Lời Đức Chúa Trời đảm bảo với chúng ta rằng những người tin Chúa sẽ không bị phán xét (Ro. 5: 6-11; Ro. 8:1; Giăng. 3:18; Giăng. 5:24).
Cơ đốc nhân có thể nói về tương lai vinh quang của họ một cách chắc chắn tuyệt đối (Ro. 8: 11,18; 1 Cô 15: 49,58; 2 Cô 4:14; 2 Cô 5: 1; Côl. 3: 4; 2 Ti-mô-thê 4:18; 1 Giăng 3: 2).
Đức Chúa Trời kết thúc những gì Ngài bắt đầu (Phi-líp 1: 6; 1Tê 5: 23-24; 1 Cô 1: 8-9).
Đức Chúa Trời luôn ở bên chúng ta một cách vô điều kiện trong sự thành tín của Ngài (2 Tê. 3: 3: Heb. 13:5).
--Ân sủng và trách nhiệm
Khi suy ngẫm về các phân đoạn cho đến nay, chúng ta bị đánh động bởi ân điển quyền năng của Đức Chúa Trời. Chỉ có ân điển mới đưa một Cơ đốc nhân lên thiên đàng. Và sự thương xót 100%. Phao-lô viết: “Nhưng nếu bởi ân điển, thì chẳng còn bởi việc làm nữa; nếu không thì ân điển không còn là ân điển nữa ”(Ro. 11: 4). Ân sủng là tuyệt đối. Chúng ta không thể thêm các việc làm vào đó - ngay cả những việc làm mà chúng ta làm với tư cách là Cơ đốc nhân. Nó không phải là ân sủng và sự chịu đựng của chúng ta, nó không phải là ân sủng và sự trung tín của chúng ta, v.v., nó chỉ là ân sủng.
Mặt khác, Lời hoàn hảo của Đức Chúa Trời cũng nhấn mạnh trách nhiệm của chúng ta. Bất cứ ai biết Chúa Jêsus có nghĩa vụ phải sống theo lời Ngài. Niềm tin vô hình phải được chứng minh bằng những việc làm hữu hình. Chỉ nói về đức tin là không đủ (Gia. 2:17-18). .
Những lời cảnh báo như vậy từ Lời Đức Chúa Trời không được đưa vào tầm nhìn, chơi trội hoặc làm suy yếu. Họ phải hành động theo lương tâm với tất cả khả năng của họ. Tuy nhiên, họ không ở đó để gieo rắc sự nghi ngờ và sợ hãi vào những tín đồ chân chính đã được xây dựng trên tảng đá. Đây là điều chúng ta sẽ đặc biệt quan tâm.
--