Sáng 1:1; Sáng 1:26, 27; Ê-sai 63: 7-14; A-ghê 2:4-9
Ba ngôi của Đức Chúa Trời - Cha, Con và Thánh Linh - là một sự thật. Ba vị song le là một Đức Chúa Trời. Một song là ba. Ba nhưng là một. Ba ngôi được tiết lộ trong Tân Ước (hãy nghĩ đến cảnh Chúa Giê-su chịu phép báp-têm ở sông Giô-đanh), nhưng đã được gợi ý trong Cựu ước trước rồi. Và điều đó đã có trong câu đầu tiên: “Ban đầu, Đức Chúa Trời sáng tạo ra [động từ thuộc số ít] [Heb. Elohim, đó là hình thức số nhiều] trời và đất ”(Sáng 1,1). Xem thêm Sáng thế ký 1:26, 27; Ê-sai 63: 7-14 và A-ghê 2: 4–9 và các phân đoạn khác.
Ngay cả sự hiệp nhất của Đức Chúa Trời cũng được làm chứng rõ ràng - “Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của chúng ta, là Giê-hô-va có một không hai” (Phục truyền 6: 4) - thì ba ngôi vẫn tỏa sáng, bởi vì từ ngữ “một” [Heb. Echad] ở đây có nghĩa là “sự hợp nhất trong mối liên hệ” (cũng xuất hiện trong Sáng thế ký 11: 6) chứ không phải là “một mình” [Heb. Yachid].
Một bộ ba thực sự - bao gồm ba vị - mãi mãi còn tồn tại trong toàn bộ vũ trụ. Tạo vật khác với Đấng Tạo hóa. Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mặc dù Đức Chúa Trời thực sự là duy nhất về mặt này, nhưng cũng có một "bộ ba" nhất định, điều này có lẽ giúp chúng ta hiểu dễ dàng hơn về bộ ba-- tam nhất.
Theo cách này, con người đã được “bố trí” là linh, hồn và thể xác. Bạn phải phân biệt giữa ba điều nầy. Đó là một con người. Hay chúng ta nghĩ về thời gian. Chỉ có một thời điểm - nhưng cần phải phân biệt giữa quá khứ, hiện tại và tương lai.