2 Cor 4:4; " Thần của đời nầy làm mù lòa tâm trí của những người vô tín, để họ không thấy ánh sáng Tin Lành vinh quang của Đấng Christ, là hình ảnh của Đức Chúa Trời"
Cho đến khi ánh sáng đầy đủ từ Lời được cảm thúc của Đức Chúa Trời ngập tràn cảnh quan tôn giáo, thì gần như mọi thứ đều tối tăm và không rõ ràng. Những người có tâm trí tốt nhất nhìn ra những điều không có ở đó và không nhìn thấy những điều có ở đó.
Sự thiếu khả năng đưa ra những chi tiết này là một điều phá hỏng đối với những người có khuynh hướng tôn giáo mạnh mẽ và kết quả là có rất nhiều phỏng đoán thần học tự diễn.
Những người như vậy cần biết, và mặc dù họ bỏ bê hoặc chối bỏ Kinh thánh, họ sẽ biết, dù bằng cách nào đó để thỏa mãn bản thân họ.
Những người yêu thích Kinh Thánh đã bị đổ lỗi cho việc có thái độ giáo điều quá đáng và có thể đôi khi họ là như vậy. Tôi không muốn biện minh cho tinh thần kiêu ngạo bất cứ nơi nào nó có thể được tìm thấy, nhưng sự chắc chắn của người tin có thể được hiểu khi nó được nhớ rằng nó nảy ra từ đức tin của anh trong Kinh thánh như là sự mặc khải đầy đủ và chân thật của tâm trí Đức Chúa Trời ban cho loài người.
Chủ nghĩa giáo điều của ông đã dựa vào lời mạnh mẽ nầy "Chúa phán như vậy" của tiên tri và sứ đồ. Tuy nhiên, kinh nghiệm riêng của tôi đã dạy cho tôi rằng chủ nghĩa giáo điều cứng cỏi nhất không được tìm thấy trong số những người trích dẫn Kinh thánh để ủng hộ những niềm xác tín của họ, nhưng trong số những người trích dẫn không ai dám đòi hỏi thẩm quyền huộc linh của họ cao hơn quan điểm của họ.
A. W. Tozer
-
Nhà Tiên Tri Và Nỗi Đau Đớn Trong Xương Cốt-
Những vết thương của trái tim nhà tiên tri là quá nhiều không thể đếm được. Một người nam hoặc một người nữ đã đứng trong nơi chí thánh của Đức Chúa Trời hằng sống, đều phải kêu lên, “Khốn cho tôi! Tôi chết mất!”. Chúa đã thấu suốt vào thể yếu của những người đó, và từ đó họ không bao giờ có thể bước đi trên thế giới như cách họ từng bước đi trước đó. Mọi thứ được ánh sáng của Đức Chúa Trời chiếu sáng, đó là một trọng lượng ánh sáng khủng khiếp thấu suốt tâm hồn.
Một ngọn núi Chân lý tráng lệ từng nằm trước mặt một thánh đồ như vậy và mọi thứ tấn công Chân lý đó được cảm nhận trong con người bên trong giống như cú đánh của một dụng cụ cùn. Nó tạo vết thương, nó phá vỡ, nó làm nỗi đau được nhận thức cách cao độ trong tâm hồn thức tỉnh. Lẽ thật tuôn chảy qua huyết quản, như một ngọn lửa nung nấu trong xương cốt. Anh ấy hoặc cô ấy sẽ nói hay không? Lẽ thật đó có thể cứ ở lại trong trái tim sao? Ngọn lửa này không thể chứa đựng được. Nó tìm cách thoát ra.
Chúa làm rung chuyển trái đất, nhưng không chỉ trái đất, Ngài còn rung chuyển cả các từng trời. Chúng ta sẽ chống lại sự rung chuyển, chúng ta sẽ từ chối tiếng nói giữa các sự rung chuyển sao?
Hiện giờ Thánh Linh nói gì với hội thánh của Ngài? Ngài đang loại bỏ nhiều thứ khỏi hội thánh của Ngài, đó là những thứ có thể bị lung lay, chỉ những thứ không thể bị lung lay sẽ tồn tại. Đức Chúa Trời của chúng ta là một ngọn lửa thiêu nuốt.
-
Đối Đầu Với Lối Thờ Phượng Theo Danh Nghĩa-
Khi người thuộc linh đứng đối đầu với lối sống theo truyền thống, danh nghĩa và tự nhiên suông, thì sẽ gặp rắc rối. Đây không chỉ là phản ứng từ thế giới: đó là phản ứng từ tôn giáo. Tôi sẽ đi xa hơn, và nói rằng nó có thể là phản ứng từ Cơ Đốc giáo. Có một sự khác biệt rất lớn giữa một bên là Cơ đốc giáo chính thống, theo truyền thống, danh nghĩa, tự nhiên, cco2n một bên là Cơ đốc giáo thuộc linh, cả hai có rất nhiều sự khác biệt với nhau, đến nỗi, đây cũng trở thành một chiến trường - chiến trường của rất nhiều rắc rối.
Loại bỏ chủ nghĩa hình thức ra một bên, và mọi thứ sẽ diễn ra khá lặng lẽ. Loại bỏ chủ nghĩa truyền thống qua một bên - nghĩa là, loại bỏ thứ tự của mọi thứ được thiết lập như nó đã luôn luôn như vậy; khuôn khổ của những thứ như nó đã được con người hình thành và thiết lập; Cơ đốc giáo là hệ thống của mọi thứ cố định, được chấp nhận --– khi ấy bạn sẽ thoát khỏi rất nhiều rắc rối. Nhưng tìm cách mang lại một trật tự thuộc linh thực sự cho mọi thứ, thì rắc rối phát sinh cùng một lúc. Và BẠN bị cáo buộc là là người gây rắc rối! Sự thật là rắc rối nằm ở điều kiện hiện có, tình hình, tình trạng; nhưng nó chỉ được nổi lên khi có hành động cải tổ của bạn.
“Và vì vậy, những người nam và nữ thuộc linh, và mục vụ thuộc linh, được gọi là những người gây rắc rối, vì hai điều đó không thể đi chung với nhau. Đó là nơi Israel đã ở. Họ có truyền thống, họ có các nhà tiên tri, họ có sắc luật, họ có những lời chứng; họ có các hình thức, họ có hệ thống -- họ có tất cả; nhưng, vào thời của các tiên tri, đã từng có khoảng cách lớn giữa “người bên ngoài” và “người bên trong” của cuộc sống có liên hệ với Đức Chúa Trời.
Trái tim xa rời đối với môi miệng. Thực tế thuộc linh không được tìm thấy trong lối sống theo hình thức. Bạn có thể có tất cả - nhưng khi mang ý nghĩa thuộc linh thực sự của mọi thứ vào, thì rắc rối bắt đầu nổi lên trong lãnh vực đó. Đó là rắc rối phát sinh khi những gì bên ngoài và truyền thống xảy ra xung đột với thứ gì đó thực sự thuộc linh” T.A.Sparks.
Ông Sparks đã xác định một sự thật vĩnh cửu. Có sự thù địch giữa xác thịt và thuộc linh. Cả hai có thể cùng tồn tại không? Một người phải chết. Nó thường là một cái chết bị tra tấn chậm, nhưng dù sao cũng chết. Chúng ta không thể phục vụ hai chủ, Chúa Giêsu đã xác định sự thật này cho chúng ta. Chúng ta được bảo rằng chúng ta sẽ yêu người này và ghét người kia. Từ ngữ “ghét” này là từ ngữ Kinh Thánh có nghĩa “thích hơn”. Mọi người thoải mái trong thực tế rằng họ không ghét “cái kia”. Không, nhưng họ thích hình thức, truyền thống, danh nghĩa.
Cuối cùng, chúng ta chỉ có thể thờ phượng Đức Chúa Trời trong Thần linh và Sự thật. Cất Thần Linh và Sự thật đi thì bạn bị bỏ lại với một cuộc tranh cãi về nơi bạn nên tôn thờ. Đó không phải là nơi chốn chúng ta nên tôn thờ, đó là cách chúng ta nên tôn thờ. Trong tâm linh và trong sự thật. Xác thịt được hình thức, truyền thống, danh nghĩa và tự nhiên làm đại diện, nó chính là kẻ thù nguy hiểm nhất của Thần Linh và Sự thật.
ST
-
Y-ca-bốt, Các Thầy Tế Lễ Của Ba-anh Và Dân Sót-
-
“Khi tiên tri nào có chiêm bao, hãy thuật chiêm bao ấy đi; còn kẻ nào đã lãnh lời ta, hãy truyền lại lời ta cách trung tín! Đức Giê-hô-va phán: Rơm rạ há xen vào với lúa mì sao? Lời ta há chẳng như lửa, như búa đập vỡ đá sao? Đức Giê-hô-va phán vậy” (Giê-rê-mi 23: 28-29).
Chúng ta sống trong một thời kì khi rơm rạ bị gió thổi. Chúng ta đều nhìn thấy rơm rạ ở mọi nơi. Mỗi ngày, chúng ta thấy ở đây, một số lãnh đạo Cơ đốc giáo, hay người khác, công khai từ bỏ Chúa Jesus và bác bỏ đức tin của họ. Rốt cuộc, rơm rạ sẽ bị thổi bay trong gió. Nhiều người vẫn tin và rao giảng rằng Chúa Giê-su chỉ là con người, thấp hơn Đức Chúa Trời và không phải là Đức Chúa Trời.
Chính Đức Chúa Trời cho biết, “Rơm rạ há xen vào với lúa mì sao”? Tại sao lúa mì nên chú ý đến rơm rạ? Đó là lúa mì nuôi sống tâm hồn dân Chúa, chính lúa mì làm ra bánh mì nuôi sống các thánh đồ. Trong phần đầu của chương Giê-rê-mi này, Chúa nói rằng “Khốn thay cho những kẻ chăn nuôi đã hủy diệt và làm tan lạc bầy chiên của đồng cỏ Ta. Vậy nên, về những kẻ chăn giữ dân Ngài, thì Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán như vầy: Các ngươi làm tan lạc bầy chiên ta, đã đuổi đi và không thăm nom đến; nầy, ta sẽ đoán phạt các ngươi về những việc dữ mình làm, Đức Giê-hô-va phán vậy”. Bạn có sợ khi Chúa nói rằng: ”Ta sẽ hình phạt các ngươi về những việc dữ bạn đã làm?”Tội ác lớn của họ là gì? Họ cho cừu ăn rơm ra và chứ không cho ăn lúa mì. Rơm rạ không là gì cả, lúa mì, lời chân thật của Đức Chúa Trời như là một ngọn lửa đang thiêu đốt, nó là một cây búa phá vỡ những tảng đá đối lập Chúa thành từng mảnh vụn.
-
Chúa Giêsu hỏi Phi-e-rơ ba lần trong Giăng 21 coi Phi-e-rơ có yêu Ngài không. Điều này tất nhiên làm Phi-e-rơ đau lòng. Mỗi lần Ngài đặt câu hỏi và Phi-e-rơ trả lời thì Chúa Giê-su đều nói rằng “hãy cho cừu của Ta ăn của tôi, hãy cho cừu của Ta ăn, hãy cho cừu của Ta ăn”. Bằng chứng là một mục tử yêu mến Chúa, là Đức Chúa Trời của mình trên tất cả mọi thứ khác là ông cho cừu của Chúa ăn. Bằng chứng của một người chăn cừu hoặc một mục tử yêu thích một điều gì đó hơn Đức Chúa Trời, thì anh ta đang tự nuôi mình. Anh tự quảng bá cho mình. Công việc của anh ta, cách của anh ta, lời nói của anh ta trong danh Chúa và danh của Chúa bị lãng quên khi anh nâng cao tên tuổi, lời nói, và cách riêng của mình. Tôi thấy nhiều mục tử lên mạng cho cừu của Chúa ăn rơm rạ , như các lời bá láp, văn tự trống rỗng để vui đùa. Họ không cho chiên ăn lúa mì chắc hạt.
“Cho đến chừng nào? Có bất cứ một điều gì trong tâm của những kẻ tiên-tri mà tiên-tri sai, kể cả những kẻ tiên tri mà chính tâm của chúng mang sự lừa-gạt, Chúng nó mỗi người thuật chiêm bao cùng kẻ lân cận, tưởng sẽ khiến dân quên danh ta cũng như tổ phụ chúng nó vì Ba-anh quên danh ta. (Giê-rê-mi 23: 26-27) Đức Chúa Trời bị nhà tiên tri giả và mục tử không thuộc linh chiếm đoạt. Chúa Giê-su bỏ mất vị trí ưu việt của Ngài khi một điều gì khác ngoài Ngài được nâng lên. Chúng ta nâng cao đức tin, thịnh vượng, chữa lành, phục hưng và những thứ khác trên Chúa Giêsu. Bất cứ điều gì tự nâng mình lên trên thân vị của Chúa Giêsu đều là rơm rạ, sẽ bị thổi bay trong gió.
-
Vào đầu sách 1 Sa-mu-ên, chúng ta được giới thiệu về Hóp-ni và Phi-nê-a, hai thầy tế lễ độc ác là con trai của cụ Hê-li. Những người đàn ông to lớn, mập mạp nầy đang ngấu nghiến thức ăn mà mọi người mang đến như một vật hiến tế và ngủ với những người phụ nữ tụ tập trước cửa đền tạm. Suy thoái toàn bộ. Bây giờ, Hê-li, người đã phải biết rõ hơn, cho phép tất cả những điều đó cứ diễn ra. Ông quở trách những đứa con trai của mình trong 1 Sam 2:22 nhưng đáng tiếc, đó là một lời quở trách nửa vời và họ cứ phạm tội. Bây giờ chúng ta thấy trong câu 26 của cùng một chương rằng “một người của Đức Chúa Trời”, đã đến và quở trách Hê-li cách nặng nề. Đức Chúa Trời nói với Hê-li trong câu 29- “Vì sao các ngươi giày đạp dưới chân những hi sinh và của lễ chay mà ta đã truyền lịnh dâng lên trong đền ta? Ngươi kính trọng các con trai ngươi hơn ta, và các ngươi ăn mập những của lễ tốt nhứt của Y-sơ-ra-ên, dân ta!” Bạn thấy, dù cụ Hê-li có quở trách, nhưng chúng ta thấy họ làm cho mình béo lên với của lễ tốt nhất trong tất cả các lễ vật của dân Israel? Bây giờ, cùng lúc đó, Đức Chúa Trời đang nuôi dưỡng một người của chính mình, Sa-mu-ên.
-
Vậy, tội lỗi của những người lãnh đạo đàn chiên ngày nay là gì, những người tự gọi mình là mục tử và mục sư? Đó là tội lỗi giống như tội lỗi của Hê-li. Mặc dù một số người có thể quở trách tội lỗi của Hóp-ni và Phi-nê-a trong thời đại chúng ta, họ vẫn tham gia một hệ thống thúc đẩy và cho phép điều này tiếp tục. Tại sao? Chà, nhờ chính hệ thống đó, họ tự làm mình béo lên.
Vì nếu Hê-li quở trách con trai của mình một cách đúng đắn và đầy đủ, bằng cách loại bỏ chúng, ông ta sẽ phải ăn năn về sự tham gia của chính mình và tự mình từ chức. Đây là một cây cầu quá xa đối với Hê-li và cũng là cây cầu quá xa đối với thế hệ mục tử và mục sư hiện tại của chúng ta. Và thế là, Sa-mu-ên tiếp tục lớn lên trong cái bóng của sự gian ác và hư hoại lớn lao. Và chúng ta thấy rằng điều đầu tiên mà Đức Chúa Trời nói với Sa-mu-ên, lời tiên tri đầu tiên của anh ta sẽ là một ngọn lửa và một cây búa phá vỡ tảng đá, và điều này chép trong chương 3 của 1 Sa-mu-ên.
-
Và Đức Giê-hô-va nói với Sa-mu-ên, "Này, Ta sắp làm một điều trong Ysơ-ra-ên, mà cả hai lỗ tai của mọi kẻ khi nghe về nó đều sẽ bị lùng bùng. Vào ngày đó, Ta sẽ thực-hành việc chống lại Ê-li mọi điều Ta đã nói về nhà của nó, từ đầu cho đến cuối. Vì Ta đã nói cho nó biết rằng Ta sắp phán-xét nhà nó mãi mãi vì tội-lỗi mà nó đã biết, vì các con trai nó đã đem rủa-sả lên trên chính chúng nó và nó đã chẳng quở trách chúng. Bởi vậy Ta đã thề cùng nhà Ê-li rằng tội của nhà Ê-li mãi mãi sẽ không được chuộc bởi tế-vật hay của-lễ” (1Sa 3: 11-14)
Tội lỗi của Hê-li là gì ? Ông từ chối kiềm chế họ, mặc dù ông biết. Khi một người đại diện cho Đức Chúa Trời từ chối nói, từ chối làm điều khó khăn, từ chối đưa mình ra khỏi điều mà anh ta biết là hư hoại, để ông ta vẫn có thể hưởng được chất béo bổ của đất, cho dù đó là thực phẩm hay tiền bạc hay danh tiếng hay thế đứng, anh ta sẽ thấy mình bị Chúa phán xét gay gắt như những đứa con trai độc ác của Hê-li và chính Hê-li. Khi từ chối kiềm chế và tiếp tục tham gia vào những gì bạn biết là hư hoại, thì điều gì xảy ra tiếp theo? Trong 1 Sa 4, chúng ta thấy rằng hòm giao ước bị cướp. Israel đã phải chịu thất bại và trong sự hoảng loạn và mong muốn Đức Chúa Trời thay mặt họ mà chuyển động, họ đưa ra hòm giao ước, như thể sự hiện diện của Đức Chúa Trời có thể được sử dụng và thao túng như một vị thần hộ mạng.
-
Người Israel bị đánh bại và hai con trai của Hê-li bị giết. Chúa đã rút sự hiện diện của Ngài và cho phép biểu tượng về sự hiện diện của Ngài rơi vào tay kẻ thù. Hê-li nghe tin, ngã ngửa ra phía sau và gãy cổ, vì ông ta quá già yếu, nặng nề, béo mập. Sự nuông chiều của ông ta trong suốt những năm mà ông ta không kiềm chế được sự gian ác và thực tế ông là một người tham gia vào nó, cuối cùng sự gian ác đã bắt kịp ông ta và giết chết ôngta. Y-ca-bốt được sinh ra cho vợ của Phi-nê-a, và cô tuyên bố là “Vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời khỏi Israel”.
Tôi muốn gợi ý rằng phần lớn ngày nay, vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời khỏi hệ thống hội thánh bị bại hoại. Vâng, họ cố gắng sử dụng các biểu tượng và truyền thống của Đức Chúa Trời nhưng Ngài sẽ không nghe họ. Tuy nhiên, ngay khi Đa-vít được lập lên vào thời Sau-lơ, và Sa-mu-ên được dấy lên trong thời của Hê-li và các con trai của ông, và Jesus đang được dấy lên trong thời kỳ của những người Pha-ri-si, Đức Chúa Trời luôn có một nhân chứng và đang dấy lên một dân còn sót lại.
Dân sót nầy sẽ được những người chăn chiên yêu mến Chúa Giêsu trên tất cả mọi thứ dẫn dắt và đó là những người có ước muốn là phục vụ Ngài và nuôi chiên của Ngài. Chúa nói trong Giê-rê-mi 23 rằng “Lúc ấy chính Ta sẽ nhóm những con sót lại của bầy Ta ra khỏi tất cả những xứ mà Ta đã đuổi chúng đến và sẽ đem chúng trở về đồng cỏ của chúng; rồi chúng sẽ sai quả và sinh-sôi nẩy-nở. Ta cũng sẽ dấy lên những kẻ chăn chúng và họ sẽ chăm-sóc chúng; và chúng sẽ chẳng còn sợ nữa, cũng chẳng bị kinh khiếp, cũng sẽ chẳng có một con nào bị mất," Đức GIAVÊ tuyên-bố” (Giê-rê-mi 23: 3-4).
-
Từ ngữ “các quốc gia”(xứ) cũng có thể được dịch là “vùng hoang dã”.Từ ngữ “chuồng”, có thể được dịch là “nơi dễ chịu”, nhà ở hay nhà . Vì vậy, Chúa hứa sẽ thu thập dân sót từ những nơi hoang dã và đưa họ trở lại nơi dễ chịu hoặc nhà. Và Ngài cũng hứa sẽ dấy lên những người chăn chiên mà sẽ cho chiên của Ngài ăn và nuôi chiên của Ngài. Trên khắp thế giới, Chúa đang dấy lên những người chăn cừu như vậy trong một thời kì như thế này. Một thời kì của Y-ca-bốt trên khắp Cơ Đốc giáo giới, nhưng sự hiện diện của Ngài được bảo đảm trong trái tim của con cái Ngài.
Ngài bảo đảm với chúng ta rằng Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta cũng không từ bỏ chúng ta và Đức Chúa Trời của chúng ta là một Đức Chúa Trời không bao giờ nói dối. Hãy ngước mắt lên, các anh chị em ơi, trong khi có bóng tối và hư hoại lớn trên trái đất và sự bắt bớ đang tiến về phía chúng ta một cách khó khăn và nhanh nhất, và những người chăn thuê mập mạp và vô cảm làm tăng lên sự phán xét của họ, Đấng Christ sẽ đến. Và mặc dù các phán xét sẽ nghiêm khắc, vinh quang của Chúa sẽ bao trùm trái đất như nước bao phủ biển cả vậy.
Lời cuối cùng tôi xin nói là: ngày nay có nhiều mục tử lợi dụng quyền lợi mình trong hội thánh để nuôi béo thân xác mình, nhưng lại chỉ cho chiên ăn rơm rạ, lời bá láp, chứ không phải lúa mì chắc hạt, là lẽ thật.
2-9-2019