"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6870246
Đang truy cập:205

La Mã bài 60-

albuterol inhaler prescription

buy albuterol inhaler canada

amoxicillin without insurance

buy amoxicillin canada read antibiotic without insurance

pills for abortion

buy abortion pill

 

SỰ BAN PHÁT ĐỨC CHÚA TRỜI TAM-NHẤT
ĐỂ HOÀN THÀNH MỤC ĐÍCH CỦA NGÀI
La-mã là một Sách bao-hàm-tất-cả, tóm tắt cả đời sng Cơ-đốc lẫn nếp sng Hội Thánh. Không thể nào nói hết sự khải thị được truyền đạt và ngụ ý trong Sách này. Nói rằng sự khải thị ngụ ý nghĩa là sự khải thị ấy không được truyền đạt trực tiếp và rõ ràng, nhưng được ngụ ý bởi những gì được truyền đạt cách trực tiếp. Trong Lời thần thượng, điều được ngụ ý thường quan trọng hơn điều được trình bày cách trực tiếp. Trong bài này, chúng ta sẽ xem xét một trong những khải thị được ngụ ý trong Sách La-mã: sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất để hoàn thành mục đích của Ngài.
  
MỤC ĐÍCH ĐỜI ĐỜI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Mục đích đời đời của Đc Chúa Trời là có một Thân Thể cho Đấng Christ.Thân Thể này là Hội Thánh phổ thông. Hội Thánh phổ thông cần được biểu lộ tại các địa phương khác nhau trong các Hội Thánh địa phương. Sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất để hoàn thành mục đích đời đời của Ngài liên quan nhiều đến các Hội Thánh địa phương. Để hoàn thành mục đích này, Đức Chúa Trời cần ban phát chính Ngài vào trong tuyển dân Ngài. Đó chính là điều Đức Chúa Trời đang làm với chúng ta ngày nay 

TAM-NHẤT LÀ ĐỂ BAN PHÁT
Để ban phát chính Ngài vào trong chúng ta, Đức Chúa Trời phải là Tam-Nhất. Đức Chúa Trời Tam-Nhất không phải vì giáo lý hay thần học, nhưng để ban phát chính Ngài vào trong dân Ngài nhằm có được một Thân Thể biểu lộ ĐấngChrist.
Từ ban phát có nghĩa là phân phát. Giả sử chúng ta có một bình chứa nước trái cây thật lớn. Để người ta có thể uống nước trái cây này, chúng ta phải tìm cách phân phát từ bình chứa vào trong họ. Cách tốt nhất là rót nước trái cây vào những cái tách và sau đó phân phát cho những người có mặt. Nước trái cây vốn  trong bình chứa, nhưng bây giờ  trong những người mà nó đã được phân phát. Khi nói về sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất, chúng tôi có ý nói rằng Đức Chúa Trời phân phát chính Ngài cho chúng ta và sau đó ban phát chính Ngài vào trong bản thể chúng ta ging như nước trái cây được ban phát từ bình chứa vào trong người uống. Trong sự ban phát của Ngài, Đức Chúa Trời thật sự vào trong bản thể chúng ta, đầy dẫy bình chúng ta, và trở nên một với chúng ta. Đó là sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất để hoàn thành mục đích của Ngài.
Để ban phát chính Ngài vào trong tuyển dân, Đức Chúa Trời phải là Tam-Nhất; tức Ngài phải là Đức Chúa Trời Cha, Đức Chúa Trời Con và Đức Chúa Trời Linh. Mặc dầu Đức Chúa Trời của chúng ta là Tam-Nhất, nhưng chúng ta phủ nhận tam thần thuyết, là giáo lý cho rằng Ba [Thân Vị] trong Đấng Tam-Nhất là ba Đức Chúa Trời riêng biệt. Chúng ta không có ba Đức Chúa Trời. Chúng ta có Đức Chúa Trời Tam-Nhất duy nhất, Cha, Con và Linh.
Chúng tôi đã trình bày rằng tính Tam-Nhất của Thần Cách không phải dành cho thần học, nhưng để ban phát. Đức Chúa Trời không muốn tồn tại một mình. Ngài ước ao ban phát chính
Ngài vào trong con người được Ngài tạo dựng, lựa chọn và kêu gọi. Ha-lê-lu-gia, chúng ta là những người ấy, và Đức Chúa Trời muốn ban phát chính Ngài vào trong chúng ta! Điều này được ngụ ý trong Sách La-mã. Bây giờ chúng ta hãy xem xét Đức Chúa Trời Tam-Nhất như được khải thị trong Sách này và sau đó xem xét sự ban phát của Đức Chúa Trời. 
ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÁNG CHÚC TỤNG ĐỜI ĐỜI
La-mã 9:5 nói về “Đấng Christ,... là Đấng trên hết mọi sự, tức là Đức Chúa Trời đáng chúc tụng đời đời”. Nhiều Cơ-đốc nhân đã đọc Sách La-mã nhưng không lưu ý đến lời tuyên bố chứa đựng trong câu này. Câu này nói Đấng Christlà Đức Chúa Trời, đáng chúc tụng đời đời. Là Đức Chúa Trời, Đấng Christ vượt trên mọi sự: con người, thiên sứ, các từng trời và trái đất. Đấng Christ là chính Đức Chúa Trời, là Đấng đã và sẽ đáng chúc tụng đời đời và là Đấng vượt trên mọi sự. Đấng Christ là Cứu Chúa và sự sống của chúng ta, là chính Đức Chúa Trời. Thật hổ thẹn khi Cơ-đốc nhân tranh luận về thần tính của Đấng Christ và tranh cãi Ngài có phải là Đức Chúa Trời hay không. Theo câu này, Đấng Christ là Đức Chúa Trời, là Đấng trên hết mọi sự và đáng chúc tụng đời đời.
ĐỨC CHÚA TRỜI SAI CHÍNH CON NGÀI
La-mã 8:3 nói Đức Chúa Trời sai chính Con Ngài. Dĩ nhiên Đức Chúa Trời trong 8:3 chính là Đức Chúa Trời trong 9:5. Đấng Christ là Con Đức Chúa Trời. Vậy, làm thế nào chúng ta giải thích Đức Chúa Trời duy nhất lại sai chính Con Ngài khi Đấng Christ vừa là Con Đức Chúa Trời vừa là chính Đức Chúa Trời? Theo 9:5, Đấng Christ là Đức Chúa Trời. Theo 8:3, Đức Chúa Trời sai chính Con Ngài, là Đấng Christ. Điều này cho thấy Đấng Christ vừa là Đức Chúa Trời vừa là Con Đức Chúa Trời. Điều này nhắc chúng ta nhớ đến Ê-sai 9:6. Câu này nói một con trẻ được gọi là Đức Chúa Trời toàn năng và một con trai được gọi là Cha đời dời. Ở đây chúng ta thấy huyền nhiệm về Đức Chúa Trời Tam-Nhất: Đức Chúa Trời là ba, nhưng Ngài vẫn là một.
 
SỰ CHẾT CỦA CON ĐC CHÚA TRỜI
Bây giờ chúng ta quay sang 5:10, câu này nói chúng ta đã được giải hòa với Đức Chúa Trời nhờ sự chết của Con Ngài. Câu này cho thấy Con Đức Chúa Trời đã từng chịu chết. Nhưng làm thế nào Con Đức Chúa Trời có thể chết? Đối với tôi, câu này sẽ dễ hiểu hơn nếu nói sự chết của Jesus. Tuy nhiên, câu này lại nói sự chết của Con Đức Chúa Trời. Dầu chúng ta có hiểu câu này hay không, sự thật là ngay khi còn là kẻ thù, chúng ta được làm hòa với Đức Chúa Trời bởi sự chết kỳ diệu của Con Đức Chúa Trời. Hơn nữa, theo 5:10, bây giờ chúng ta đangđược cứu trong sự sng của Ngài. Điều này cho thấy Đấng đã chết vẫn có sự sống, ngụ ý sự phục sinh của Đấng Christ.
 
ĐƯỢC CHỨNG MINH LÀ CON ĐỨC CHÚA TRỜI
TRONG SỰ PHỤC SINH
La-mã 1:3 và 4 nói Con Đức Chúa Trời, tức Jesus Christ, Chúa chúng ta, ra từ dòng giống Đa-vít theo xác thịt, do từ kẻ chết sống lại đã được chứng minh là Con Đức Chúa Trời trong quyền năng theo Linh của sự thánh khiết. Tất cả những danh xưng liên quan đến Đấng Christ trong các câu này đều liên hệ đến sự ban phát của Đức Chúa Trời. Ngoài sự ban phát của Đức Chúa Trời, Con Ngài không cần phải là Jesus Christ. Vì sự ban phát, Con Đức Chúa Trời cần phải là một con người (Jesus) và là Đấng được xức dầu (Christ). Hơn nữa, chỉ qua sự ban phát, Con Đức Chúa Trời là Jesus Christ mới có thể trở nên Chúa chúng ta. Vì ĐấngChrist đã được ban phát vào trong chúng ta nên không những Ngài là Chúa mà còn là Chúa chúng ta.
Theo câu 3, Con Đức Chúa Trời theo xác thịt, ra từ dòng giống Đa-vít. Ở đây chúng ta có yếu tố xác thịt. Theo câu 4, do từ kẻ chết sống lại nên ĐấngChrist được chứng minh là Con Đức Chúa Trời trong quyền năng theo Linh của sự thánh khiết. Ở đây chúng ta có yếu tố Linh. Mặc dầu Đấng Christ đã là Con Đức Chúa Trời rồi nhưng Ngài vẫn cần được chứng minh là Con Đức Chúa Trời trong sự phục sinh.
Những cụm từ khác nhau trong các câu này ngụ ý đến Đức Chúa Trời Tam-Nhất trong sự ban phát của Ngài. Mặc dầu từ ban phát không được tìm thấy đây hay trong phần còn lại của Sách La-mã nhưng sự kiện ban phát vẫn được ngụ ý. Mỗi điều liên quan đến Đấng Christ trong 1:3 và 4 đều vì sự ban phát của Đức Chúa Trời.
 
NHỮNG TỪ CÓ THỂ HOÁN ĐỔI CHO NHAU
Bây giờ chúng ta đến chương 8, một chương mà sự khải thị và ý nghĩa thuộc linh là vô tận. Câu 2 nói về luật của Linh Sự Sng trong Christ Jesus. Trong câu này có nhiều điều khó giải thích: luật, Linh, sự sống và Christ Jesus. Xin hãylưu ý ở đây Phao-lô không nói Jesus Christ, nhưng nói Christ Jesus. Trong các câu 7 và 8, Phao-lô đề cập đến Đức Chúa Trời. Kế đến trong câu 9 ông nói tiếp về Linh của Đức Chúa Trời và Linh của Đấng Christ. Như chúng ta sẽ thấy, trong các câu này, Phao-lô đang nói về Đức Chúa Trời Tam-Nht trong sự ban phát của Ngài.
Phao-lô dùng các từ Đức Chúa Trời, Linh của Đức Chúa Trời và Linh của Đấng Christ hoán đổi cho nhau. Ông bắt đầu với Đức Chúa Trời, tiếp tục với Linh của Đức Chúa Trời và sau đó tiến đến Linh của Đấng Christ. Nhưng thay vì dừng tại dó, trong câu 10 Phao-lô nói về Đấng Christ, ông nói Đấng Christ  trong chúng ta. Trong khoảng vài câu, bốn danh xưng thần thượng được sử dụng hoán đổi cho nhau: Đức Chúa Trời, Linh của Đức Chúa Trời, Linh của Đấng Christ, và ĐấngChrist. Bốn từ này chỉ về một bản thể, là chính Đức Chúa Trời Tam-Nhất.
Linh của Đức Chúa Trời là chính Đức Chúa Trời. Đừng giải thích danh xưng này với ý nghĩa Linh là một điều gì đó khác vi Đức Chúa Trời. Trong Tân Ước, các cụm từ chẳng hạn như tình yêu của Đức Chúa Trời và sự sống của Đức Chúa Trời nghĩa là tình yêu và sự sống là chính Đức Chúa Trời. Cũng theo nguyên tắc này, từ Linh của Đức Chúa Trời có nghĩa Linh là Đức Chúa Trời. Đối với Linh của Đấng Christ cũng vậy. Danh xưng này đơn giản có nghĩa Linh là Đấng Christ.Theo văn mạch, Linh của Đấng Christ là Linh của Đức Chúa Trời.
Từ Linh của Đấng Christ, Phao-lô tiến đến Đấng Christ. Do đó, Phao-lô đem chúng ta từ Đức Chúa Trời đến Đấng Christ qua Linh của Đức Chúa Trời và Linh của Đấng Christ. Tư tưởng của Phao-lô đi từ Đức Chúa Trời đến Linh của Đức Chúa Trời, từ Linh của Đức Chúa Trời đến Linh của Đấng Christ và từ Linh của Đấng Christ đến Đấng Christ. Vì vậy, chúng ta có Đức Chúa Trời, Linh của Đức Chúa Trời, Linh của Đấng Christ và Đấng Christ. Tuy nhiên, bốn từ này đều chỉ về Đức Chúa Trời Tam-Nhất duy nhất.
ĐẤNG CHRIST Ở TRONG CHÚNG TA
Câu 10 nói Đấng Christ ở trong chúng ta. Giới từ “trong”  đây là đáng chú ý nhất. Đấng Christ, Đấng kỳ diệu, thật sự ở trong chúng ta! Để Đấng Christ ở trong chúng ta, Đức Chúa Trời phải là Linh của Đức Chúa Trời, Linh của Đức Chúa Trời phải là Linh của Đấng Christ, và Linh của Đấng Christ phải là ĐấngChrist. Nếu Đức Chúa Trời chỉ đơn giản là chính Đức Chúa Trời, Ngài không thể vào trong chúng ta. Điều này có hai lý do. Thứ nhất Đức Chúa Trời là thần thượng, vô hạn và toàn năng. Tuy nhiên, chúng ta là con người, và Đức Chúa Trời không thể vào trong chúng ta nếu không qua môi giới con người. Thứ hai, chúng ta tội lỗi và ô uế. Vì sa ngã, từng phần của bản thể chúng ta đều ô dơ. Đức Chúa Trời thánh khiết không thể cư ngụ trong những người tội lỗi như vậy. Để lấp khoảng cách giữa thần tính và nhân tính, Đức Chúa Trời phải trở nên một người có tên là Jesus. Jesus nghĩa là Giê-hô-va Đấng Cứu rỗi. Là một Đấng như vậy, Ngài chết trên thập tự giá vì tội chúng ta, đổ huyết ra để tẩy sạch chúng ta khỏi mọi điều ô nhơ. Ha-lê-lu-gia, Đức Chúa Trời vô hạn trở nên con người hữu hạn để chết trên thập tự giá cho chúng ta! Điều này cất bỏ hàng rào ngăn trở việc Đức Chúa Trời vào trong con người. Bây giờ trong Đấng Christ, Đức Chúa Trời vô hạn, thánh khiết, có thể vào trong con người. Vì lý do này, trong câu 10, Phao-lô tuyên bố Đấng Christ ở trong chúng ta.
Thật ý nghĩa khi Phao-lô không nói Đức Chúa Trời ở trong chúng ta, mà nói Đấng Christ  trong chúng ta. Linh  đây liên kết Đức Chúa Trời với Đấng Christ.Linh vừa là Linh của Đức Chúa Trời vừa là Linh của Đấng Christ. Những từ này thật sâu xa và vô hạn! 
LINH LẬP NHÀ TRONG CHÚNG TA
Câu 11 chép: “Nhưng nếu Thánh Linh của Đấng đã khiến cho Jesus từ kẻ chết sống lại ở trong anh em, thì Đấng đã khiến cho Christ Jesus từ kẻ chết sống lại cũng sẽ nhờ Thánh Linh Ngài ở trong anh em mà khiến thân thể hay chết của anh em lại sống động”. Theo câu 10, Đấng Christ  trong chúng ta. Nhưng theo câu 11, Linh của Đấng làm cho Jesus từ kẻ chết sng lại cư ngụ trong chúng ta; đó là Linh của Ngài lập nhà Ngài trong chúng ta. Trong câu này, chúng ta có Đức Chúa Trời Tam-Nhất: Đấng làm cho Jesus từ kẻ chết sng lại (Cha), Christ Jesus(Con), và Linh. Ở đây chúng ta thấy Đức Chúa Trời Tâm-Nhất ban phát chính Ngài vào trong chúng ta. Hơn nữa, Ngài đang lập nhà Ngài trong chúng ta và thậm chí ban sự sống cho thân thể hay chết của chúng ta. Đó là sự ban phát đầy trọn Đức Chúa Trời Tam-Nhất vào trong toàn bản thể chúng ta.
KHẢI THỊ ĐƯỢC NGỤ Ý
Trong câu 11, chúng ta không tìm thấy những từ Tam-Nhất hay ban phát, nhưng sự kiện về sự ban phát của Đức Chúa Trời Tam-Nhất được ngụ ý. Đức Chúa Trời Tam-Nhất được ngụ ý ở đây, và sự ban phát của Đức Chúa Trời Tam-Nhất vào trong bản thể chúng ta cũng được ngụ ý. Chúng tôi đã chỉ ra rằng Cha, Con và Linh đều được tìm thấy trong câu này. Hơn nữa, lời Phao-lô về sự sống được ban cho thân thể hay chết của chúng ta cũng ngụ ý đến sự ban phát. Đây không phải một khải thị rõ ràng, nhưng là một khải thị được ngụ ý về sự ban phát Đức Chúa Trời Tam- Nhất vào trong tín đồ.
TIẾN TRÌNH VÀ SỰ BAN PHÁT
Trong câu 11, Phao-lô nói về Linh của Đấng làm cho Jesus từ kẻ chết sống lại. Điều này không những ngụ ý về sự ban phát của Đức Chúa Trời, mà còn ngụ ý đến tiến trình cần có để làm cho sự ban phát này trở nên khả dĩ. Ban phát đòi hỏi phải có một tiến trình. Làm cho Đấng Christ từ kẻ chết sống lại là một phần của tiến trình này. Do đó, để Linh của Đấng làm cho Jesus từ kẻ chết sng lại cư ngụ trong chúng ta, Đức Chúa Trời phải tham dự vào một tiến trình. Phao-lô không đơn giản nói Linh cư ngụ trong chúng ta. Nói như vậy là quá trực tiếp. Trái lại, ông nói Linh của Đấng làm cho Jesus từ kẻ chết sống lại cư ngụ trong chúng ta. Điều này ngụ ý là phải liên quan đến một tiến trình.
Có thể dùng việc chuẩn bị thực phẩm để minh họa cho tiến trình ban phát của Đức Chúa Trời. Hầu hết những điều chúng ta ăn phải trải qua một tiến trình trước khi chúng ta có thể ăn. Chẳng hạn như vợ tôi không thể mua cá ngoài chợ về rồi chỉ đặt lên bàn khi đến giờ ăn. Không, cá phải được chuẩn bị kỹ lưỡng; chỉ khi ấy chúng ta mi ăn được. Cũng theo nguyên tắc này, Đức Chúa Trời Tam-Nhất đã trải qua một tiến trình để cư ngụ trong chúng ta.
Tiến trình trong câu 11 được ngụ ý bởi chính tính gián tiếp của câu này. Cả câu thật sự là một lời tuyên bố dài, gián tiếp. Trong câu này, ba điều quan trọngđược đề cập đến: Đức Chúa Trời Tam-Nhất, tiến trình và sự ban phát. Để Đức Chúa Trời cư ngụ trong chúng ta, Ngài phải là Đức Chúa Trời Tam-Nhất đã trải qua một tiến trình trọn vẹn.
Tiến trình này bao gồm sự nhục hóa, đóng đinh và phục sinh. Trước khi Con Đức Chúa Trời có thể chết cho chúng ta trên thập tự giá, Ngài phải nhục hóa như một con người. Bởi nhục hóa, Ngài mặc lấy nhân tính với thịt và huyết rồi trở nên một con người có tên là Jesus. Chỉ bằng cách ấy Ngài mới có thể để huyết ra trên thập tự giá vì tội chúng ta. Vì vậy, lời Phao-lô về sự phục sinh của Đấng Christ trong câu 11 ngụ ý đến sự nhục hóa và sự đóng đinh của Ngài. Tất cả những điều này đều liên quan đến một tiến trình.
Đức Chúa Trời của chúng ta không còn là Đức Chúa Trời chưa trải qua tiến trình. Đấng cư ngụ trong chúng ta đã hoàn toàn trải qua một tiến trình. Linh cư ngụ trong chúng ta là thực tại hóa của Con, là hiện thân của Cha. Cha được hiện thân trong Con, Con được thực tại hóa là Linh, và Linh cư ngụ trong chúng ta. Đó là Đức Chúa Trời Tam-Nhất đã trải qua một tiến trình qua sự nhục hóa, đóng đinh và phục sinh, là Đấng ban phát chính Ngài vào trong chúng ta, và hiện nay đang cư ngụ trong chúng ta.
Câu 11 cho thấy Đức Chúa Trời Tam-Nhất đang được ban phát không những vào trong linh, tức trung tâm của bản thể chúng ta, như được ngụ ý trong câu 10, mà thậm chí còn được ban phát vào thân thể hay chết của chúng ta, là phần bên ngoài của bản thể chúng ta. Điều đó có nghĩa là sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất dầm thấm toàn bản thể chúng ta. Càng kinh nghiệm và vui hưởng sự ban phát này, tôi càng được ban năng lực về mặt thuộc linh, tâm lý và thuộc thể. Tôi có thể làm chứng từ kinh nghiệm rằng sự ban phát của Đức Chúa Trời Tam-Nhất không chỉ là giáo lý. Linh của Đấng làm cho Christ Jesus từ kẻ chết sống lại ban sự sống cho thân thể hay chết của chúng ta. Thật kỳ diệu! Vì vậy, câu 11 ngụ ý nhiều điều: Đức Chúa Trời Tam-Nhất, tiến trình, sự ban phát, và sự dầm thấm toàn bản thể chúng ta bằng sự sng thần thượng. Đó là sự ban phát của Đức Chúa Trời Tam-Nhất. 
SỰ BAN PHÁT CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI TAM-NHẤT
ĐƯA ĐẾN KẾT QUẢ LÀ QUYỀN LÀM CON
Một sự ban phát như vậy đưa đến kết quả là quyền làm con. Sự ban phát này biến đổi tội nhân thành con của Đức Chúa Trời. Chúng ta từng là tội nhân, kẻ thù của Đức Chúa Trời, nhưng bây giờ chúng ta là con của Đức Chúa Trời.
Câu 14 chép: “Bởi chưng phàm ai được Thánh Linh của Đức Chúa Trời dẫn dắt, đều là con của Đức Chúa Trời”. Chúng ta biết mình là con của Đức Chúa Trời nhờ sự kiện chúng ta được Linh của Đức Chúa Trời dẫn dắt. Hằng ngày, chúng ta được Linh là Đấng cư ngụ bên trong dẫn dắt. Có lẽ anh em muốn đi đến một nơi nào đó, nhưng thay vì thế, Linh dẫn anh em đến buổi nhóm của Hội Thánh. Chúng ta thường có khuynh hướng làm những điều ngược lại với bản chất của Đức Chúa Trời, nhưng Linh Nội Cư mạnh hơn chúng ta. Cuối cùng Ngài dẫn dắt chúng ta, và chúng ta đi theo Ngài. Những kinh nghiệm như vậy là dấu hiệu và bằng chứng chúng ta là các con của Đức Chúa Trời.
Một bằng chứng khác được thấy trong câu 15: “Vì anh em chẳng nhận lãnh tâm linh của danh phận tôi mọi để lại sợ hãi, bèn là nhận lãnh tâm linh của danh phận con cái, và nhơn đó chúng ta kêu: ‘A-ba, Cha!’ “. Là con cái của Đức Chúa Trời, chúng ta kêu: “A-ba, Cha!” Qua sự ban phát của Đức Chúa Trời Tam-Nhất, chúng ta thật sự trở nên con của Đức Chúa Trời trong sự sống; chúng ta không phải là con rể. Nếu chỉ là con rể, chúng ta không thể kêu: “A-ba, Cha!” cách ngọt ngào như vậy. Điều này được minh họa bởi mối quan hệ của một người đối với cha ruột và với cha vợ. Người ấy gọi cha ruột là “ba” cách tự nhiên và cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng nếu dùng từ này với cha vợ, họ không cảm thấy tự nhiên hay ngọt ngào. Sự kiện chúng ta là con Đức Chúa Trời trong sự sống được chứng minh bằng cảm nhận ngọt ngào mà chúng ta vui hưởng mỗi khi gọi: “A-ba, Cha”. Là con cái của Đức Chúa Trời, chúng ta có sự sống của Đức Chúa Trời bên trong, tức bản chất của Đức Chúa Trời, và Linh của Con Đức Chúa Trời. 
TRÁI ĐẦU MÙA VÀ SỰ CẦU THAY CỦA LINH
Theo câu 23, chúng ta cũng có trái đầu mùa của Linh. Trái đầu mùa của Linh là sự nếm trước, là tiền vị của Linh. Ngày nay chúng ta có Linh Nội Cư như tiền vị của sự vui hưởng Đức Chúa Trời. Tiền vị này bảo đảm cho chúng ta khẩu vị trọn vẹn sẽ đến.
Câu 26 cho thấy Linh cũng là Linh cầu thay. Linh thường xuyên cầu thay cho chúng ta ở bên trong. Chúng ta có thể nghĩ mình đang cầu nguyện một mình, nhưng lại phát hiện ra rằng lời cầu nguyện của mình thật ra là đến từ Linh nội cư. Vì chúng ta làm một với Ngài và Linh hòa quyện với linh nên chúng ta không thể luôn luôn biện biệt được điều nào của mình và điều nào của Ngài. Như lCô-rin-tô 6:17 chép: “Còn ai liên hiệp với Chúa thì đồng một linh với Ngài”. Khi chúng ta cầu nguyện, Ngài cầu nguyện, và khi Ngài cầu nguyện, chúng ta cũng cầu nguyện. Do đó, lời cầu nguyện của chúng ta là lời cầu nguyện của Ngài, và lời cầu nguyện của Ngài là lời cầu nguyện của chúng ta. 
KẾT QUẢ SAU CÙNG CỦA SỰ BAN PHÁT
ĐỨC CHÚA TRỜI
Theo câu 29, Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời đã trở nên Con Trưởng giữa nhiều anh em. Đó là kết quả của sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất vào trong chúng ta. Sự ban phát này làm cho chúng ta trở nên các con của Đức Chúa Trời, là nhiều anh em của Con Trưởng. Nhiều con của Đức Chúa Trời này và nhiều anh em của Con Trưởng là những chi thể cấu tao nên Thân Thể ĐấngChrist. Vì vậy, kết quả sau cùng của sự bàn phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất là sinh ra các con để làm những chi thể cấu tạo nên Thân Thể Đấng Christ. Đó là đường lối của Đức Chúa Trời nhằm hoàn thành mục đích đời đời của Ngài. Mục đích của Ngài không được hoàn thành bởi dạy dỗ hay tổ chức, nhưng bởi ban phát chính Ngài là Đức Chúa Trời Tam-Nhất-đã-trải-qua-tiến-trình vào trong bản thể chúng ta.
 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2