--Đa-vít khóc cho Sau-lơ và Giô-na-than tại Xiếc-lác (2 Sam 1)
Khi Đa-vít nghe về cái chết của Sau-lơ, ông ta không vui mừng rằng kẻ thù của mình đã chết và vì thế ngai vàng của nhà vua bị bỏ trống. Không, trái tim ông "trống trải" và ông thương tiếc Sau-lơ và Giô-na-than. Trước đó, ông ta đã giết một chàng trai A-ma-léc, là người tuyên bố đã giết Sau-lơ tại chiến trường.
--Đa-vít di chuyển đến Hếp-rôn (2 Sam 2)
Nhưng bây giờ đã đến lúc hành động. Đa-vít là người khôn ngoan. Ông lặng lẽ hỏi Chúa rằng anh nên đến thành phố nào của Giu-đa. Ông ta được bày tỏ là Hếp-rôn , nơi ông ta được xức dầu bởi những người của Giu-đa để làm vua cai trị trên chi phái Giu-đa (câu 1-4).
Ông khuyến khích những người đàn ông Gia-be Ga-la-át, là những người đã chôn cất Sau-lơ. Họ không nên sợ sự trả thù của người Phi-li-tin (câu 5-7).
Trong khi đó, Áp-ne, chỉ huy trưởng quân đội của Sau-lơ, đã lập Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, làm vua Israel ở Ma-ha-na-im. Ích-bô-sết là một vị vua yếu đuối, hoàn toàn phụ thuộc vào Áp-ne. Anh ta thậm chí còn không đi ra chiến đấu với người Phi-li-tin – trước kia rất ít khi Sau-lơ đã tin anh ta.
Đa-vít không đi đánh Ích-bô-sết. Ông ta sống theo lời mình hứa với Sau-lơ trước kia (1 Sa-mu-ên 24:21, 22). Tâm tính cao quý của Đa-vít, sự bình an và sự phụ thuộc cũng như sự trung thực của ông ấy đang chỉ đường cho chúng ta ngày hôm nay.