Phúc âm rao giảng khắp nơi,
Hằng ngày con đỏ sinh sôi đông vầy,
Con sơ sinh thích sữa hoài,
Là lời dịu ngọt trong bài thánh kinh,
Lắm khi sữa độc trá hình,
Suốt đời dân uống bịnh tình khiếp kinh ;
Còn phần con đỏ dưỡng sinh,
Trở thành con trẻ thuộc linh Chúa Trời,
Trẻ con phải dại dột thôi,
Ham ăn, cãi lộn, vui chơi, biếng lười,
Tranh giành, ngạo mạn, mù đui,
Mắt không thấy Chúa, nói cười vô tâm;
Kẻ làm trẻ mấy chục năm,
Cụ non Cơ Đốc suốt tầm nhân sinh,
Trẻ con được cứu đinh ninh,
Họ là con cái thuộc linh Chúa Trời,
Chín phần hội thánh các nơi,
Đều là con trẻ nước trời thuộc thiên ;
Nhưng mà họ bịnh kinh niên,
Không sao trưởng tiến cầm quyền Chúa giao;
Còn người trưởng đại nhiệm mầu,
Bị người lợi dụng, đạp đầu rất lâu,
Nhưng mà chúc phước, khẩn cầu,
Cho bao con trẻ mưu sâu hại mình,
Tấm lòng tha thứ rộng tình,
Tìm đường hòa giải, hạ mình dưới chân,
Trưởng thành tầm vóc chu toàn,
Được vào vương quốc vẻ vang sau nầy./.
Minh Khải-