Sáng Thế Ký 45:5, 7, 8; Rô-ma 8:28 -
Trong cuộc sống, chúng ta gặp phải những điều mình không hiểu. Khi đó, chúng ta có thể tự hỏi "Tại sao?"
Nhưng rồi chúng ta đọc trong Rô-ma 8:28: "Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho những ai yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho những người được gọi theo ý muốn Ngài." Đôi khi, chắc chắn chúng ta không cảm nhận được điều đó, và chúng ta cũng không thực sự hiểu được điều đó. Nhưng chúng ta biết điều đó bởi vì Lời Chúa đã phán như vậy.
Trong Cựu Ước, chúng ta thấy một ví dụ rất đẹp về một người chấp nhận mọi sự từ tay Chúa, ngay cả khi bị đối xử bất công. Tôi nghĩ đến Giô-sép. Lúc đó ông 17 tuổi, đang chăn bầy cho cha mình. Rồi cha sai ông đi thăm hỏi sức khỏe các anh và cho ông câu trả lời. Và họ đã đối xử với ông như thế nào? Họ ghét bỏ ông. Họ ném ông xuống hố. Họ bán ông sang Ai Cập. Vâng, thậm chí họ còn muốn giết ông.
Nhưng nhiều năm sau, Chúa đã sắp đặt mọi việc để, giữa nạn đói kém, hai anh em xuống Ai Cập. Ban đầu, họ không nhận ra Giô-sép, anh trai mình, nhưng Giô-sép lại nhận ra họ. Họ đã phải trải qua những thử thách và khó khăn to lớn để nhận ra điều gì trong lòng mình. Để làm được điều này, Giô-sép đã giả vờ như một người xa lạ với họ. Nhưng khi Chúa khơi dậy lòng ăn năn tin kính trong lòng họ, Giô-sép đã bày tỏ chính mình với họ. Cũng như trước đây ông đã giả vờ như một người xa lạ để họ có thể hiểu được lòng mình, giờ đây ông đã bày tỏ chính mình với họ để họ có thể hiểu được tấm lòng và tình yêu thương của ông dành cho họ.
Điều gì đã nâng đỡ ông trong suốt thời gian đó? Điều gì đã cho ông sức mạnh để yêu thương các anh em mình, mặc dù họ ghét bỏ và đối xử bất công với ông? Chúng ta đọc được điều này trong Sáng thế ký 45. Ở đó, ông nói ba lần rằng cuối cùng chính là bàn tay của Đức Chúa Trời: "Vì Đức Chúa Trời đã sai tôi đến trước các ngươi để bảo tồn sự sống" (Sáng thế ký 45:5b), "và Đức Chúa Trời đã sai tôi đến trước các ngươi để lập cho các ngươi một số người còn sót lại trên đất, và để bảo tồn sự sống các ngươi bằng một cuộc giải cứu lớn" (Sáng thế ký 45:7). Cuối cùng, trong câu tiếp theo: "Không phải các ngươi sai tôi đến đây, nhưng là Đức Chúa Trời; Ngài đã lập tôi làm cha của Pha-ra-ôn, làm chúa cả nhà người, và cai trị toàn cõi Ai Cập" (Sáng thế ký 45:8).
Ông đã chấp nhận (ít nhất là khi nhìn lại) mọi thứ từ bàn tay của Đức Chúa Trời. Liệu ông có hiểu điều này ngay từ đầu hay không, chúng ta không biết. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta không được biết rằng ông đã nổi loạn hay cam chịu theo bất kỳ cách nào. Từ điều này, chúng ta học được rằng chúng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho người khác hơn khi chúng ta chấp nhận những điều xảy đến với mình từ bàn tay của Đức Chúa Trời. Đúng là các anh em đã đối xử bất công với ông, nhưng cũng đúng là Đức Chúa Trời đã sử dụng hoàn cảnh để mang lại một điều gì đó vĩ đại. Thứ nhất, để giữ cho anh em và cha được sống. Thứ hai, để gìn giữ một phần còn sót lại sau họ và thế hệ của họ, và để mang đến một sự cứu rỗi vĩ đại. Một kế hoạch vĩ đại của Chúa, ngay cả khi con đường đến đó đầy chông gai và gập ghềnh từ góc nhìn trần gian.