Nhã Ca 8:6, 7; Giăng 13:31; Ê-phê-sô 5:2; Phi-líp 2:8; Hê-bơ-rơ 9:14.
“Khi Đức Chúa Jêsus đã đi rồi, Ngài phán rằng: ‘Bây giờ Con Người được vinh hiển’” (Giăng 13:31).
Khi Chúa Jêsus bị treo trên thập tự giá tại đồi Gô-gô-tha, bóng tối bao trùm khắp đất từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín (Ma-thi-ơ 27:45; Mác 15:33). Đó là những giờ phút đen tối nhất mà trái đất này từng chứng kiến. Trong những giờ phút đó, Chúa Jêsus đã chịu sự phán xét vì tội lỗi chúng ta (1 Phi-e-rơ 2:24). Ngài, Đấng không hề biết tội lỗi, đã trở nên tội lỗi vì chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:21). Tuy nhiên, chính trong những giờ phút đen tối đó, vinh quang của Ngài đã tỏa sáng rực rỡ nhất. Mặc dù vô số khía cạnh vinh quang của Ngài đã xuất hiện nhiều lần trong cuộc đời Ngài trước đó, nhưng chưa bao giờ chúng rõ ràng hơn trong những giờ phút đen tối đó, khi thập tự giá bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc.
“Ngài đã vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự” (Phi-líp 2:8).
Chúa Giê-su là người duy nhất hết lòng vâng phục và sống trên đất này (Rô-ma 5:19). Chúng ta phải học vâng phục vì bản chất chúng ta là những kẻ bất tuân. Ngài phải học vâng phục vì Ngài không biết điều đó từ kinh nghiệm. Là Đức Chúa Trời Tạo Hóa, chính Ngài đã ban ra các điều răn mà tạo vật của Ngài phải tuân theo (Thi Thiên 33:9). Tuy nhiên, mặc dù Ngài là Con Đức Chúa Trời, nhưng với tư cách là một con người, Ngài đã học vâng phục qua những đau khổ Ngài chịu (Hê-bơ-rơ 5:8). Từ máng cỏ đến thập tự giá, Ngài đã vâng phục Đức Chúa Trời của Ngài vì tình yêu thương, luôn làm điều đẹp lòng Ngài (Giăng 8:29). Tuy nhiên, trong ba giờ đen tối trên thập tự giá, sự vâng phục của Ngài đã phải chịu thử thách khắc nghiệt nhất: Ngài vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên thập tự giá. Trong sự vâng phục trọn vẹn của Ngài, Chúa đã sẵn sàng chịu sự phán xét của Đức Chúa Trời và chịu chết trên thập tự giá. Khi đó, sự vâng phục trọn vẹn của Ngài đã tỏa sáng rực rỡ nhất.
“Đấng Christ đã yêu thương chúng ta và phó chính mình Ngài vì chúng ta làm của lễ và sinh tế dâng lên Đức Chúa Trời, như một hương thơm ngào ngạt” (Ê-phê-sô 5:2).
Toàn bộ cuộc đời của Chúa Giê-su được đặc trưng bởi sự tận tụy trọn vẹn với Đức Chúa Trời và Cha Ngài. Mọi điều trong cuộc đời Ngài luôn vì niềm vui và sự hài lòng của Đức Chúa Trời. Chúa không bao giờ làm theo ý riêng hay hành động vì chính mình hay vì lợi ích riêng (Giăng 5:30; 6:38). Ngài đặt trọn cuộc đời mình để phục vụ Đức Chúa Trời và Cha Ngài, dâng hiến trọn vẹn cho Ngài. Ngài không bao giờ nghĩ đến bản thân hay lợi ích riêng, hay giữ lại bất cứ điều gì cho riêng mình. Ngài đã dâng hiến tất cả mọi điều trong cuộc đời mình cho Đức Chúa Trời. Nhưng đỉnh cao của lòng tận tụy của Ngài chắc chắn được thấy trên thập tự giá Calvary trong ba giờ đen tối khi Ngài dâng chính mình không tì vết cho Đức Chúa Trời, dâng hiến mạng sống mình như của lễ thiêu cho Đức Chúa Trời như hương thơm ngát (Hê-bơ-rơ 9:14; Ê-phê-sô 5:2). Trong những giờ phút này, lòng tận tụy trọn vẹn của Ngài tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
"Tình yêu hung dữ như sự chết, và lòng ghen tuông dữ dội như âm phủ; sự thiêu đốt của nó như lửa, ngọn lửa của Đức Giê-hô-va. Nước nhiều không dập tắt được tình yêu, cũng không cuốn trôi nó" (Nhã Ca 8:6,7).
Từ xa xưa, một bầu không khí yêu thương đã đặc trưng cho mối quan hệ giữa Đức Chúa Cha và Chúa Con (Giăng 17:24): Đức Chúa Cha yêu Chúa Con và Chúa Con yêu Chúa Cha. Điều này không thay đổi khi Chúa Con làm người và đến thế gian. Trong Phúc Âm Gioan, chúng ta đọc thấy bảy lần Chúa Cha yêu Chúa Con (Giăng 3:35; 5:20; 10:17; 15:9; 17:23, 24, 26), và hai lần chúng ta nghe Chúa Cha phán từ trời: "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người" (Ma-thi-ơ 3:17; 17:5). Chúa Giê-su luôn hành động vì tình yêu đối với Thiên Chúa và Cha Ngài. Nhưng ngay cả ở điểm này, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng tình yêu của Chúa Con đối với Cha Ngài chưa bao giờ rõ ràng hơn chính trong ba giờ đen tối đó, khi Chúa Giê-su, vì tình yêu dành cho Ngài (và dĩ nhiên, cũng dành cho chúng ta), đã chịu đựng sự phán xét của Thiên Chúa và phó chính mình Ngài vì chúng ta. Tất cả những cơn sóng thịnh nộ của Thiên Chúa ập đến Ngài trong những giờ phút ấy (Thi Thiên 42:8) không thể dập tắt tình yêu của Ngài. Tình yêu ấy mạnh mẽ hơn cả sự chết. Thật vậy, những tàn lửa của nó là những tàn lửa, ngọn lửa của Yah!
st-