-
Sự mặc khải của Ngài (18:1-2). Một lần nữa, Chúa hiện ra với Áp-ra-ham, lần này có hai thiên sứ đi cùng. Ngài luôn hiện diện, nhưng trong dịp đặc biệt này, Ngài đã hiện ra. Về mặt thần học, sự kiện này đánh dấu điều được gọi là thần hiển, tức là sự hiện ra trước khi nhập thể của chính Chúa Giê-su Christ, Đấng thường được gọi là “Thiên Sứ của Chúa” trong Cựu Ước (xem Sáng Thế Ký 16:7 với 1 Ti-mô-thê 6:16; Giăng 1:18). Như thường lệ, khi Chúa hiện ra với dân Ngài, đó là để ban lời hứa và phước lành. Hãy lưu ý thời điểm Ngài hiện ra ở đây — “vào lúc trời nóng nực” (câu 1). Mọi hoạt động đã dừng lại và Áp-ra-ham được nghỉ ngơi, do đó có thể tiếp đón Chúa. Đôi khi “sức nóng” của những hoàn cảnh khác nhau khiến chúng ta ngừng hoạt động, buộc chúng ta phải im lặng và nghỉ ngơi (Thi Thiên 23:2; 46:10), và những lúc như vậy, chúng ta nên trông đợi bàn tay Ngài đang hành động, chuẩn bị cho chúng ta nhận được phước lành hoặc sự mặc khải sâu sắc hơn về Ngài.
Có thể Áp-ra-ham đang ở trong trạng thái mong đợi (câu 2), và nếu vậy, ông đã không thất vọng. Ông quên mất “sức nóng” và “chạy” đến gặp Đấng Thăm Viếng Thiêng Liêng và các bạn đồng hành trên trời của Ngài, và hành động đầu tiên của ông là thờ phượng.
Lời đáp của Áp-ra-ham (18:3-8). Cách Áp-ra-ham xưng hô “Lạy Chúa tôi” (câu 3) không nhất thiết có nghĩa là ông biết ngay danh tính của Vị Khách, vì hình thức chào hỏi này được dùng cho cả con người lẫn Đức Chúa Trời. Hơn nữa, nếu Hê-bơ-rơ 13:2 ám chỉ đến sự việc này, thì Áp-ra-ham đã không nhận ra ngay danh tính của Vị Khách.
Nếu chúng ta có khuynh hướng lười biếng về mặt tâm linh, thì thật dễ dàng để Chúa bỏ qua. Nếu Áp-ra-ham cũng rơi vào trường hợp tương tự vào ngày hôm đó, hẳn ông đã bỏ lỡ những phước lành vô cùng to lớn. Bài học lớn trong câu 5 là Áp-ra-ham đã rất tâm trí với Chúa đến nỗi những đề xuất và đề nghị của ông đã được Chúa khen ngợi và truyền lệnh phải thực hiện. Tính cấp bách trong công việc phục vụ của Áp-ra-ham được bày tỏ rõ ràng trong câu 6 và 7 (xem 1 Sa-mu-ên 21:8), và sau khi công việc của ông kết thúc, chúng ta thấy ông “đứng bên họ dưới gốc cây” (câu

, sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của họ (Thi Thiên 123:2). Cụm từ “dưới gốc cây” hàm ý một sự gợi ý thuộc linh rằng không có công việc nào được Đức Chúa Trời chấp nhận trừ khi tội nhân đã hướng về đồi Gô-gô-tha và tìm được chỗ đứng dưới sự che chở của thập tự giá.
Hành động của Chúa và các thiên sứ Ngài cho thấy sự hạ mình và sự thông công (xem Lu-ca 24:41-43), và như W. H. Griffith Thomas đã nói, “Đặc điểm tối cao trong đời sống của một tín đồ là sự thông công với Đức Chúa Trời.”
Chúa Giê-su Christ thường đến trong hình hài một người lạ (xem Ma-thi-ơ 25:35-45). F. B. Meyer kể câu chuyện về một cậu bé người Đức để cửa mở cho Chúa vào ngồi cùng mẹ và mình bên bàn ăn đạm bạc. Khi một người ăn xin xuất hiện ở cửa, cậu bé nói: “Có lẽ Chúa không thể đích thân đến, nên đã sai người nghèo này đến làm đại diện cho Ngài.”