Câu chuyện của Naomi nhắc nhở chúng ta rằng nhận thức không phải lúc nào cũng là hiện thực. Việc chúng ta không nhìn thấy hoạt động của Chúa trong cuộc sống của mình không có nghĩa là Ngài không hành động. Thiên Chúa thường thoáng nhìn thấy hoạt động của Ngài, nhưng chúng ta có thể quá bận tâm đến nỗi đau buồn đến nỗi bỏ lỡ nó. Ngay cả khi Đức Chúa Trời mang đến màn đêm và tạm thời loại bỏ ánh sáng mặt trời, Ngài vẫn không loại bỏ hết ánh sáng – vẫn có ánh trăng. Nó không sáng bằng nhưng vẫn ở đó, và qua nó, Chúa thì thầm rằng Ngài vẫn đang làm việc vì lợi ích của chúng ta. Vì vậy, ngay cả khi chúng ta than thở về ánh sáng Chúa lấy đi, chúng ta cũng nên tìm kiếm ánh sáng Ngài ban.
Chúa đã ban cho Naomi ánh trăng, nhưng viễn cảnh đau buồn méo mó của Naomi đã khiến cô không thấy được điều đó. Tuy nhiên, chúng ta cần nhìn thấy những tia sáng yêu thương quan trọng này của Chúa.
Tia đầu tiên là sự kết thúc của nạn đói. Naomi trở về nhà vì Chúa đã mang thức ăn đến thăm dân Ngài một lần nữa (Ru-tơ 1:6)—thật là sự cung cấp nhân từ! Tia thứ hai và quan trọng nhất là Ruth. Sự hiện diện của cô là bằng chứng cho thấy Chúa không để Naomi cô đơn. Qua Ru-tơ, Đức Chúa Trời sẽ cung cấp thức ăn và con cái cho Na-ô-mi. Khi Naomi tuyên bố rằng Chúa đã đem cô về tay trắng, rất có thể Ru-tơ đang đứng ngay cạnh cô! Naomi đang thiếu sự cung cấp của Chúa.
Đức Chúa Trời luôn làm việc vì lợi ích của chúng ta (Rô-ma 8:28). Hãy tìm kiếm những tia sáng của ánh trăng, những dấu hiệu ân sủng tinh tế của Ngài, và tìm thấy, như bài thánh ca nói: “Sức mạnh cho ngày hôm nay và niềm hy vọng tươi sáng cho ngày mai”. Những tia sáng của anh ấy là một lập luận chống lại sự vô vọng của chúng tôi.