“Chủ Joseph bắt ông bỏ vào ngục, nơi giam cầm các phạm nhân của vua. Vậy Joseph bị cầm tù ở đó”(Genesis 39: 20-).
“ Pharaoh truyền gọi Joseph. Người ta lập tức đưa chàng ra khỏi ngục, cạo mặt mày, thay áo xống, rồi vào chầu Pharaoh. Pharaoh nói với Joseph: trẩm có một giấc mộng mà không ai giải thích được, trẫm nghe nói rằng ngươi chỉ cần nghe kể lại giấc mộng là có thể giải nghĩa được. Joseph thưa với vua: đó chẳng phải hạ thần mà là Đức Chúa Trời sẽ đem lời giải đáp an lành cho bệ hạ...
“Pharaoh bàn với các triều thần: chúng ta tìm đâu ra một người như người nầy, một người có Linh của Đức Chúa Trời.
9
"Joseph thu góp tất cả lương thực của bảy năm được mùa tại Ai-cập, và trữ lại trong các thành. Lương thực thu hoạch được từ các đồng ruộng chung quanh thành nào thì ông cho chứa trong thành đó”..
“Joseph thu trữ lúa mì rất nhiều, nhiều như cát biển, đến mức ông không đong lường nữa, vì không thể đong lường nỗi”.
“Khi nạn đói lan rộng khắp xứ, Joseph mở các kho lúa mì và bán cho dân Ai-cập”.
“Các nước khác cũng kéo đến Ai-cập gặp Joseph để mua lúa mì, vì nạn đói hoành hành khắp nơi trên thế giới”.
“Bởi cớ Felix muốn được lòng dân Do-thái, nên cứ giam cầm Phao-lô tại đó” (Công 24:27).
“ Khi chúng tôi đến La –mã rồi, Phao-lô được phép ở riêng với tên lính coi giữ” (Công 28:16).
“Vậy, tôi là tù nhân trong Chúa...”(Eph. 4:1).
“Tôi là John, là anh của anh em,..vì cớ lời Đức Chúa Trời và chứng cớ của Jesus mà ở trong đảo gọi là Bát-mô. Tôi ở trong linh nghe đằng sau có tiếng lớn như tiếng kèn, nói rằng: điều ngươi đã thấy hãy chép vào sách, gởi cho bảy hội thánh...“ (Khải 1:9-11).
" Những đoạn trích dẫn ở trên là một bản tóm tắt của cuộc sống và chức vụ của ba người trong vòng các tôi tớ của Đức Chúa Trời, bông trái từ kinh nghiệm của họ có ngụ ý ban sự sống cho dân của Đức Chúa Trời, theo một cách rất đầy đủ. Nhưng cách lựa chọn theo tối thượng quyền của Đức Chúa Trời không phải là đặc thù đối với ba người nầy. Có nhiều câu chuyện về nhiều người khác nữa, cả những người trong thời kỳ của Kinh Thánh và thời kỳ sau đó. Đối với những người trong Kinh thánh, chúng ta có thể thêm Giê-rê-mi và Daniel, như là các trường hợp nổi bật.
Có rất nhiều văn kiện như vậy trong “Sách Ghi Nhớ” (Mal.3:16) chép về những người mà con đường vất vả của họ có ý nghĩa - và bây giờ có nghĩa-- là ban bánh cho cơn đói thuộc linh. Nhà tù không luôn luôn có nghĩa đen là xiềng xích và sự giam giữ. Đôi khi nó là một căn phòng bệnh tật mãn tính, đôi khi là sự cô lập, cô đơn của một nơi do Chúa chỉ định để phục vụ; đôi khi là tình trạng bị từ chối và loại trừ của một tôi tớ Chúa bởi vì thành kiến, ganh tỵ, đui mù, hoặc sự hẹp hòi thuộc linh từ những con người đã có thể ép buộc anh ấy ra đi. Về mọi điều đó có thể - và có thể được nói là: " vì lời của Đức Chúa Trời và chứng cớ của Giêsu".
Có một số đặc điểm về “các sự ở tù” như vậy mà nó có thể hữu ích và chúng ta cần lưu ý. Tất nhiên, về mặt bao hàm, chúng ta phải có tấm lòng an nghỉ về tính chắc chắn của sự tể trị thần thượng. Khi chúng ta được ban cho địa vị “ở tù” như vậy, thì không phải luôn luôn do chúng ta ương ngạnh, ý chí ngoan cố, hoặc không vâng lời. Về phần chúng ta, là những người liên quan, và tình trạng của chúng ta không do bất cứ điều gì giống như tình trạng khó khăn của Jonah, mặc dù có thể có một số nhược điểm và những sai lầm của con người, nhưng Đức Chúa Trời là lớn hơn tất cả, và ban cho chúng ta một trái tim thực sự đúng với Ngài, Ngài có thể chuyển đổi tất cả mọi sự để phục vụ cho chính cứu cánh của Ngài: " Đấng vận hành mọi sự theo nghị quyết của ý chỉ Ngài” (Eph 1:11).
Trong những tình huống khó khăn và dường như không thể có được nhiều chỗ cho sự phản ánh các lỗi lầm và những sai lầm, mà có thể được kể là các rắc rối. Nếu chỉ là một sự phản ánh về sự điêu tàn. Nếu Paul đã không kháng án lên Caesar! Nếu Joseph đã chỉ nói vài lời với Potiphar về vợ của ông ấy, thì đã thực sự thực hiện được điều gì! Loại phản ánh nầy không có kết thúc, và có rất ít người, nếu họ có cơ hội lần nữa, họ nghĩ rằng họ sẽ thực hiện cách khác, và vì vậy đã tránh rất nhiều rắc rối.
Chúng tôi không đề cập đến tội lỗi đặc biệt, nhưng nói về " những sai lầm". Các vấn đề của các tội lỗi trong quá khứ đã qua đi, mà không nói rằng chúng ta nên - với ánh sáng hiện tại của chúng ta - không lặp lại. Với rất nhiều điều chúng ta nhìn nhận như là nhầm lẫn, sau đó chúng ta đã hành động theo ánh sáng tốt nhất mà chúng ta đã có hôm nay. Điều này cung cấp một lĩnh vực rất lớn cho ân điển tối thượng, và ân sủng tối thượng là khá bình đẳng với nhiệm vụ.
Kẻ thù của Đức Chúa Trời và bước đi của chúng ta với Ngài, sẽ đánh chúng ta bằng roi cứng với lời buộc tội để làm cho chúng ta không tin tưởng Ngài. Như vậy, có một lĩnh vực lớn, mà đã được giao thác cách xác định vào sự hiểu biết và lòng thương xót của Chúa Cha.
Có nói rằng, chúng ta có thể nhìn vào một số đặc tính đáng an ủi hơn của nghịch cảnh.
1. Đức Chúa Trời không bao giờ bị trường hợp khẩn cấp nào vượt qua, Ngài cũng không phải là nạn nhân của các hoạt động bất lợi. Thực tế này là rất hiển nhiên trong các trường hợp trên.
Phán quyết cổ điển của Joseph về toàn thể kinh nghiệm tâm hồn đã bị tàn phá là “các anh định hại tôi, nhưng Đức Chúa Trời lại định cho nó thành điều để thực hiện việc đang xảy ra hôm nay”, và sau đó ông đưa ra lý do biện minh cho tất cả mọi người- "Đức Chúa Trời lại định cho việc đó”. Paul và John sẽ chân thành xác nhận và tán thành phán quyết đó.
Chính sự biết trước của Đức Chúa Trời trong việc lựa chọn và kêu gọi các tôi tớ của Ngài, Ngài làm sạch tấm lòng họ khỏi những tham vọng ích kỷ và thế tục, có liên quan đến những gì xảy đến với họ trong con đường do lòng sùng kính của họ đối với Ngài. Ngay cả Gióp, hơn hẳn người ta, vì không ai từng có một lịch sử bối rối như ông, nhưng ông vẫn có thể nói: "Nhưng Chúa biết con đường tôi đi "(Job 23:1.
Không, ngay cả trong những sự bỏ cuộc lớn nhất và khủng khiếp nhất của con người, và chiến thắng dường như thuộc về Sa-tan - "sự sa ngã" – Đức Chúa Trời chuẩn bị và được cung cấp đường lối cho Ngài để vượt qua. Câu trả lời đã có với Ngài, trước khi nhu cầu được thực hiện - "Chiên Con đã bị giết chết từ khi sáng tạo thế giới”. Kết cuộc của Đức Chúa Trời đã biện minh cho sự cho phép của Ngài. Ân điển và vinh quang sẽ vượt trên đau khổ và nỗi buồn rất nhiều. Đối với Đức Chúa Trời, không có các tai nạn không lường trước được. "Ngài là Chúa của tất cả".
2. Trong khi người tôi tớ được yêu cầu sẽ trải qua các thử thách tối tăm, lạnh lẽo, và hoang vắng của "nhà tù", anh ta không biết tất cả mọi sự có ngụ ý gì. Tốt nhất và nhiều nhất là anh ta nên biết rằng Chúa là Đức Chúa Trời. Tất cả khung cảnh bên ngoài bị cắt giảm, anh bị nhốt kín hoặc bị lãng quên, chịu đựng sự phản bội, không trung thành, sự tàn ác, sự thay lòng đổi dạ của con người - thậm chí từ các anh em, hay luẩn quẩn từ các quyền lực xấu xa, con người và Ma quỷ. Sự nhẫn tâm có thể ăn vào tâm hồn anh, vì nó đã tác động Joseph. Cuộc chiến chống lại cay đắng của tâm linh, trầm cảm, thất vọng và tuyệt vọng, có thể là ác liệt. Joseph đã không có sự hiểu biết trước về mười bốn năm tới, về sự biện minh, hay kết quả sự đau khổ của mình. Vỡ mộng là một kẻ thù tàn bạo, vì kinh nghiệm hiện tại ban cho lập trường hữu ích để chế giểu các ác linh, làm phấn khởi những giấc mơ đầu tiên của ông về vinh dự.
Paul và John đã không bao giờ tưởng tượng ra rằng trải 2000 năm sau, mọi người sẽ đọc những gì mà họ viết ra từ nhà tù của họ, đọc với lợi ích bao la và thu đạt được nhiều điều từ đó. Họ đã không biết gì về việc làm nên lịch sử thuộc linh trong suốt khoảng thời gian dài và cõi đời đời. Tuy nhiên, đó là tất cả.
(còn)
T.A.S.