“Chánh Đức Giê-hô-va sẽ đi trước ngươi, Ngài sẽ ở cùng ngươi, chẳng lìa khỏi ngươi, chẳng từ bỏ ngươi đâu. Chớ sợ, và chớ kinh khủng” (Phục truyền 31:8)
Anh em thân ái tôi ơi,
Buổi chiều thời đại đến rồi đây nha;
Ta đang cô độc không nhà,
Trên miền đất lạnh, người ta khuất rồi;
Vững lòng đến chốn nghỉ ngơi,
Bàn chân mệt mỏi đến hồi thỏa vui,
Càng đi sức mạnh tăng thôi,
Đến nơi kết cuộc vạn lời âu ca.
Ta nên cất bước hoan ca,
Dặm đường lữ thứ, nẻo xa hẹp dần,
Tiếng Ngài vẫn gọi nhiều lần,
Hãy tin vào Đấng muôn phần tín trung;
Về miền vinh hiển vô cùng,
Tầm nhìn vững chắc, ngập ngừng không nên;
Hướng về đền tháp thuộc thiên,
Nơi ta an nghỉ vạn niên vĩnh hằng.
Nhờ nghe tiếng hát thiên đàng,
Ta từ giã đất kinh hoàng đêm đen,
Bước theo tiếng nhạc dịu êm,
Bên ngoài trần giới đắm chìm tội sâu;
Bỏ đi ngàn cuộc đời giàu,
Anh còn buồn tiếc khi nào không anh?
Mắt nhìn Jesus chân thành,
Cùng nhau trả giá cuộc hành trình cao.
Ngợi khen, chê trách đi đôi,
Nhà kho, cửa hiệu rộng rời khắp nơi,
Bên buồn, bên có tiệc vui,
Vinh quang, địa vị sánh đôi chẳng rời;
Khôn ngoan, xảo trá của đời:
Ta đều bỏ lại cho người tối tăm,
Chớ mà nhìn lại tiếc thầm,
Anh ơi, tiến bước theo tầm cố gia.
Bỏ qua ý muốn người ta,
Dấn thân lối của Chúa Cha nhiệm mầu;
Lối nầy xác thịt chẳng yêu,
Bàn chân Jesus đi đầu trải qua;
Bỏ qua hạnh phúc đi mà,
Xích xiềng nô lệ của ta thoát rồi,
Nấm mồ, vải liệm chia phôi,
Ta cần bỏ lại không lời vấn vương.
Nhẹ nhàng cất bước lên đường
Tay không nhẹ nhõm vui mừng bước đi,
Vượt qua biển lớn rầm rì,
Đồng hoang nào có lối đi đâu nào,
Sống như lữ khách tiêu dao,
Không nhà cố định cho dầu ở đây;
Lộ trình kết thúc nay mai,
Rồi ta an nghỉ những ngày vô biên.
Trò chơi con trẻ cữ kiêng,
Bóng đêm buông xuống khắp miền rất nhanh;
Hoa hồng mọc lối di hành,
Nhưng ta đi đến thiên thành Đức Vua,
Bây giờ lối hẹp quanh co,
Dốc nghiêng, lồi lõm, chỗ gò, chỗ sâu,
Núi đồi dốc đứng thật cao,
Chúa cho ta cứ cúi đầu bước qua.
Cùng theo từng bước Chúa ta,
Bàn chân rách nát chớ mà than van!
Nơi Ngài khai lối khổ nàn,
Ta chào gai gốc trên đàng đi lên;
Chẳng ai nhìn, chẳng hoan nghênh,
Khinh khi, thóa mạ, coi tên đồ hèn;
Chỉ còn nghe tiếng hát quen,
Nào ta tiến tới, ưu phiền bỏ qua!
Gehard Tersteegen (1697-1769)
Minh Khải tạm dịch