Nhã ca 1: 9 "Người yêu dấu của anh ơi, Anh ví em như con ngựa cái kéo chiến xa của Pha-ra-ôn"
Thi Thiên 32: 9, "Đừng như con ngựa và con la là vật vô tri Phải dùng hàm khớp và dây cương mới giữ chúng được, Nếu không, chúng chẳng chịu đến gần con"
Trong Nhã ca, chú rể so sánh cô dâu của mình với một con ngựa cái trong cỗ xe của Pha-ra-ôn. Bây giờ phải biết rằng nghệ thuật huấn luyện ngựa và lái xe ngựa đã rất phát triển ở Ai Cập. Một con ngựa là một biểu tượng cho địa vị và là mẫu mực của vẻ đẹp và thẩm mỹ.
Ngoài ra, ở Ai Cập cổ đại, một người biết cách chế khuất phục con ngựa cách hoàn toàn theo ý mình được coi là một điều gì đó rất đặc biệt. Một số Pha-ra-ôn được biết đến là những người sành sỏi về ngựa, và người ta có thể tưởng tượng rằng chỉ những con ngựa tốt nhất, đẹp nhất và sẵn sàng nhất mới được chọn kéo cỗ xe của Pha-ra-ôn.
Lưu ý theo lời của chàng rễ, người ngồi trên cổ xe Pha-ra-ôn là Chúa, chớ không phải vua Ai cập.
Chúng ta không nhìn thấy điều gì đó về vẻ đẹp và giá trị của mỗi người tín nhân đối với Chúa của mình sao? Ngài là một người sành sỏi thực sự, và nếu Ngài ban cho chúng ta vẻ đẹp và giá trị nào đó, thì chúng ta cũng vậy. Không phải của chính chúng ta. Ngài xét nhận những gì ân sủng của Ngài đã tạo ra cho chúng ta.
Và để được sử dụng cho Ngài, trước tiên Ngài phải thuần hóa và chế phục chúng ta, vì chúng ta là những con chiến mã hoang dã sẽ ưa làm bất cứ điều gì ngoài ý muốn của Ngài. Khi chúng ta được cải đạo, về cơ bản chúng ta đã phục tùng ý muốn của Ngài. Kể từ đó, chúng ta đã được phép kéo cỗ xe lộng lẫy của Đấng ấy qua thế giới này. Khi chúng ta làm theo hướng dẫn của "Người đánh xe" thần thượng, chúng ta được phép làm chứng về Ngài và giúp mang lại sự ngưỡng mộ của dân chúng dành cho Ngài.
Thật không may, một con ngựa đã được thuần hóa đôi khi lại rơi vào thói quen cũ. Sau đó, nó cư xử như một con ngựa hoang phải lại được thuần hóa bằng dây cương một lần nữa (Thi 32,9). Khi ý chí của chúng ta muốn khẳng định bản thân, nhưng “Người đánh xe” của chúng ta - đôi khi thông qua sự can thiệp đau đớn - đảm bảo rằng chúng ta sẽ cúi đầu trước ý muốn của Người một lần nữa.
Đừng làm một con ngựa hoang, mà là một con ngựa cái cao quý!
Thật ra, sau khi tin Chúa, Đức Thánh Linh ví sánh chúng ta như con ngựa cái được thuần hóa. Phép ẩn dụ trong Nhã ca 1:15 bày tỏ cho chúng ta thấy người tín đồ thô sơ, hồi ban đầu có đôi mắt ngựa, sẽ dần dần có được đôi mắt bồ câu, và từ con ngựa cái với sức sống thiên nhiên dũng mãnh, bướng bỉnh, người tín nhân phát triển sẽ trở thành con chim bô câu thuộc linh- Nhã 2:14-- M.K.