Kinh Thánh Reading: Math. 14:1-12; Mark 6:30-32
“Lúc ấy Hê-rốt vua chư hầu nghe danh tiếng Jêsus, thì phán cùng bầy tôi rằng: "Đây là Giăng Báp-tít, người đã từ kẻ chết sống lại; cho nên các việc quyền năng ấy mới hành động trong người vậy." Nguyên Hê-rốt, vì cớ Hê-rô-đia là vợ Phi-líp em vua, đã bắt Giăng, trói và bỏ tù. Vì Giăng có can vua rằng: "Vua không được phép lấy nàng." Vua muốn giết Giăng, song sợ quần chúng, vì họ đều coi người là tiên tri. Nhưng khi ăn lễ sanh nhựt của Hê-rốt, con gái của Hê-rô-đia nhảy múa giữa tiệc, đẹp lòng Hê-rốt. Vua bèn thề hứa cho nàng bất cứ điều chi nàng muốn xin. Nhơn vì mẹ xui giục, nàng bèn tâu rằng: "Xin cho tôi tại đây cái đầu Giăng Báp-tít trên mâm." Vua lấy làm lo buồn; song trót vì lời thề và vì những người đồng dự yến nên truyền cho, bèn sai người chém Giăng trong ngục, để đầu trên mâm mà đem cho con gái, rồi nàng đem cho mẹ mình. Đoạn, môn đồ của Giăng đến, lấy xác mà chôn, rồi đi báo tin cho Jêsus.”
“Sứ đồ nhóm họp cùng Jêsus, thuật cho Ngài mọi điều họ đã làm và dạy. Ngài bảo họ rằng: “Các ngươi hãy đến lánh riêng ra nơi vắng vẻ, nghỉ ngơi một chút.” Vì kẻ đi người lại nhiều, đến nỗi họ không rảnh mà ăn. Jêsus và môn đồ bèn xuống thuyền lánh qua nơi vắng vẻ.”
Chúa Giê-xu là một người mà với Ngài người ta có thể tâm sự một cách dễ dàng nhất. Ngài cho phép những người khác nói với Ngài bất cứ điều gì. Kinh Thánh ghi nhiều trường hợp trong đó Chúa nói chuyện với người ta. Nhưng không có ghi lại nhiều trường hợp của những con người đến nói chuyện với Ngài. Theo kiến thức của tôi, chỉ có hai đoạn Kinh Thánh nói về điều này. Đầu tiên là trong 14 Matthew, nơi các môn đệ của John đến để nói một cái gì đó với Chúa. Thứ hai là trong Mark6, các môn đồ của Chúa đến nói với Ngài một cái gì đó.
Đây là hai đoạn Thánh Kinh cho chúng ta thấy hai hình ảnh khác nhau. Một là hình ảnh đáng buồn; đoạn kia là bức tranh hạnh phúc. Một bức ảnh cho chúng ta thấy rằng các môn đệ của John Baptist nhận ra rằng thầy của họ đã chết và đi đến một kết thúc bi thảm. Thật là một điều đáng buồn là dường nào. Sau khi các môn đệ của John đã chôn thầy của họ xong, họ đến nói với Chúa Giêsu về việc đó. Hình ảnh kia cho chúng ta thấy mười hai môn đệ của Chúa được sai đi rao giảng tin mừng, chữa lành người bệnh, và đuổi các quỉ. Đây là một kinh nghiệm hạnh phúc, và các môn đệ trở lại và nói với Chúa về việc đó.
Kinh Thánh ghi nhiều trường hợp trong đó Chúa nói chuyện với người ta. Nhưng không ghi lại nhiều trường hợp trong đó người ta đã đến cùng Chúa để nói với Ngài một cái gì đó. Chúa của chúng ta là một Chúa mà trong Ngài những con người có thể tâm sự. Người ta có thể dễ dàng nói với Chúa những gì họ muốn nói. Bất kì lời nào nào cũng có thể nói với Ngài. Từ hai đoạn nầy, chúng ta có thể nhìn thấy sự cảm thông của Chúa đối với chúng ta. Nhiều lần chúng ta gặp phải đau khổ. Nhiều lần chúng ta có niềm vui. Nhiều lần, chúng ta cần một ai đó để chia sẻ nỗi buồn hay niềm vui của chúng ta, nhưng chúng ta không thể tìm thấy một người nào. Đôi khi chúng ta nói cho người khác, họ sẽ không lắng nghe. Nếu chúng ta gặp phải một vấn đề khó khăn hoặc không thể giải quyết, chúng ta muốn nói với người khác, nhưng họ có thể nghĩ rằng đó là một vấn đề không quan trọng.
Đó là một cái gì đó rất quan trọng và rất thiết yếu với chúng ta. Nhưng khi chúng ta nói cho người khác về nó, họ bỏ lơ chúng ta. Đôi khi chúng ta nói với người khác về một cái gì đó rất vui vẻ, nhưng họ không hiểu và chia sẻ niềm vui của chúng ta. Vào những lúc khác, chúng ta cảm thấy chán nản, nhưng những người khác không thể chia sẻ sự trầm cảm của chúng ta. Đôi khi những người khác có thể đã có những kinh nghiệm tương tự và có khả năng cảm nhận nỗi buồn hay niềm vui của chúng ta, nhưng họ không muốn chia sẻ những cảm xúc của chúng ta. Họ đã có đủ niềm vui hay nỗi buồn của riêng mình, và họ không thể mang thêm niềm vui hay nỗi buồn của người khác. Họ không có thể cảm thấy những gì chúng ta cảm thấy. Đôi khi, chúng ta hi vọng để tìm thấy một người nào đó mà chúng ta có thể nói với anh ta nỗi buồn và niềm vui của chúng ta. Thật là đủ khó khăn để tìm thấy một người nào đó, những người sẽ lắng nghe chúng ta. Thậm chí còn khó khăn hơn để tìm được một người nào đó, những người sẽ thông cảm với chúng ta.
Nhiều lần chúng ta nghĩ rằng Chúa là vĩ đại. Mặc dù Chúa của chúng ta là rất vĩ đại, Ngài không bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Chúng ta có thể nghĩ rằng những gì chúng ta nói với Ngài cũng phải có một cái gì đó vĩ đại, nếu không Ngài sẽ không lắng nghe. Từng chút chúng ta nhận ra rằng, Chúa chúng ta không bao giờ bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Không có gì là quá nhỏ để Chúa lắng nghe. Ngài sẵn sàng lắng nghe tất cả mọi thứ. Ngài sẵn sàng lắng nghe tất cả mọi thứ liên quan đến chúng ta. Ngài sẵn sàng lắng nghe các môn đệ của Ngài, và Ngài sẵn sàng lắng nghe các môn đệ của John. Các môn đệ của John đã theo thầy của họ trong một thời gian dài. Người ta có thể tưởng tượng tình cảm đã có giữa họ và John. Khi thầy của họ đã bị giết chết, làm thế nào có thể họ không có tấm lòng tan nát? Kinh Thánh không nói rằng họ phàn nàn về Herod, cũng không nói rằng họ đã kêu khóc cả ngày dài. Họ chỉ chôn thi thể của John và sau đó đến nói với Chúa Giêsu.
Một số người sẽ chôn kẻ chết của họ và sau đó nói, "Tất cả mọi thứ có với tôi đã qua rồi. Tôi đã mất hết hi vọng. Người ấy đã chết, và tôi đã mất tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ tôi đã để lại với anh ta." Tuy nhiên, đây là thời gian khi chúng ta nên đến gần Chúa. Chúng ta có thể nói với Chúa nỗi buồn của chúng ta. Ngài sẽ không quở trách chúng ta là quá trần tục, quá tình cảm, hoặc quá gắn bó với những con người đã chết của chúng ta. Ngài biết cảm xúc của chúng ta, và Ngài đồng cảm với trái tim của chúng ta. Một số anh em có thể chưa bao giờ trải nghiệm qua nỗi buồn mất cha, mẹ, vợ, anh em, hoặc người thân của họ. Tuy nhiên, khi họ bị mất một cái gì đó, họ vẫn cảm thấy như "John" của họ đã qua đời, và họ còn ở lại trong tuyệt vọng và thất vọng. Họ cảm thấy rằng bầu trời phía trên họ không còn màu xanh và rằng tất cả mọi thứ xung quanh họ đã mất hết nhiệt tình của chúng, họ không tìm thấy lối thoát. Vào những lúc như vậy, thì thật không có lợi ích gì nếu không chôn xác chết, khóc, và cho nỗi buồn trôi qua tất cả trong mọi lúc. Họ phải chôn xác chết, như các môn đệ của John đã làm, và đi đến nói với Chúa. Chúng ta nên nhận ra rằng khi chúng ta có một cuộc nói chuyện triệt để với Chúa và đổ tấm lòng của chúng ta ra cho Ngài, sự thân mật của chúng ta với Chúa có được một bước xa hơn, và chúng ta biết Ngài nhiều hơn một chút. Tiếp xúc thân mật với Ngài vào những lúc này là tốt hơn hàng trăm lần so với sự tương giao thông thường của chúng ta với Ngài. Bằng các sự tiếp xúc nầy, chúng ta thăng tiến trong cuộc sống. Chúng ta nên mang những vấn đề của chúng ta đến với Chúa và nói với Ngài về chúng. Ngài có thể an ủi chúng ta và giúp đỡ chúng ta. Nếu một người đã không bao giờ rơi nước mắt trước mặt Chúa, nếu anh đã không bao giờ chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn của mình với Chúa, và nếu anh chưa bao giờ nói chuyện với Chúa về những vấn đề riêng tư của mình, anh ta đã không bao giờ có bất kỳ tương giao thân mật với Chúa, anh chưa bao giờ có bất kỳ sự quen thân sâu xa với Ngài. Chúng tôi không nói rằng bạn không thể yêu cầu người khác cầu nguyện cho bạn hoặc yêu cầu người khác giúp đỡ bạn. Chúng tôi đang nói rằng một con người chỉ có thể được kéo lại gần gũi hơn với Chúa thông qua việc nói với Ngài tất cả mọi thứ của mình.
Một lần kia, các môn đệ của John nói với Chúa về những đau buồn của họ, mọi vấn đề liền được giải quyết. Bất luận vấn đề gì chúng ta nói với Ngài, Ngài sẽ lắng nghe. Không ai có thể thông cảm với tất cả mọi người. Tuy nhiên, Chúa chúng ta có thể thông cảm với tất cả mọi người. Ngài thông cảm với mỗi một trong những nan đề của chúng ta. Ngài quan tâm đến công việc của tất cả chúng ta. Trong trái tim của Ngài, có vẻ như là không có các vấn đề của ai khác, ngoại trừ các nan đề của chúng ta. Ngài mang tất cả nỗi buồn của chúng ta. Bất kể chúng ta yếu đuối đến thế nào, Ngài sẽ thông cảm với chúng ta và mang nỗi buồn của chúng ta thay cho chúng ta. Chúa của chúng ta sẵn sàng mang mọi lo lắng và bệnh tật của chúng ta, để nghe chúng ta nói. Đừng nghĩ rằng Ngài sẽ không lắng nghe. Chúng ta không bao giờ nên được lười biếng trong việc đưa các vấn đề của chúng ta đến với Ngài. Ngài đang chờ đợi chúng ta nói mọi điều đó cho Ngài biết, và Ngài hạnh phúc để nghe tiếng nói của chúng ta.
Chúa không chỉ muốn lắng nghe nỗi buồn của chúng ta, Ngài cũng muốn nghe niềm vui của chúng ta nữa. Chúng ta cảm thấy rằng tương đối dễ dàng than khóc với những kẻ than khóc, nhưng rất khó vui mừng với người vui. Nhiều người nghĩ rằng thông cảm với những người khác có nghĩa là có lòng thương xót họ. Nhưng thương xót một ai đó không phải là cảm thông. Thông cảm có nghĩa là người ta có thể vui mừng với những người vui mừng và than khóc với những kẻ than khóc. Đôi khi chúng ta có thể thấy những người khác sôi trào niềm vui và thấy họ quá cởi mở và phù phiếm. Điều này có nghĩa chúng ta không thể thông cảm với niềm vui của người khác. Phaolô nói: "Hãy vui với người vui, khóc với người khóc" (Rô-ma 12:15). Điều này là cảm thông với những người khác. Chúa sẵn sàng buồn rầu với chúng ta, và Ngài sẵn sàng vui mừng với chúng ta.
Mark 6:30 nói với chúng ta rằng "các sứ đồ nhóm họp cùng Jêsus, thuật cho Ngài mọi điều họ đã làm và dạy." Những điều họ đã làm thật đáng vui mừng (xem Mác 6:7, Luke 10:17). Họ đi đến Chúa và nói với Ngài tất cả các niềm vui của họ. Nhiều người đi đến với Chúa khi họ gặp những khó khăn, nhưng có bao nhiêu người cầu nguyện khi họ đang vui mừng? Khi người ta có nỗi buồn, tự nhiên họ xin Chúa giúp đỡ. Nhưng khi họ hạnh phúc, rất dễ dàng cho họ quên nói với Chúa.
Một lần kia, Ông Charles Spurgeon đi với một người bạn về miền nông thôn trong một chuyến đi cỡi ngựa sau khi ông kiệt sức khi ông giảng xong. Tại một thời điểm, ông đã phấn khởi, nhảy xuống ngựa, và mời bạn của mình cũng làm như vậy. Người bạn của ông ngạc nhiên về sự cử động của ông và hỏi ông về những gì ông đã làm. Ông nói, "Vì Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta niềm vui như vậy, chúng ta hãy tạ ơn Ngài vào chính giây phút nầy." Hai người cùng quì xuống bên lề đường và cầu nguyện. Chúng ta không thể có tiếng cười trong tất cả mọi lúc, nhưng bất cứ khi nào chúng ta có niềm vui, chúng ta nên nói với Chúa. Chúng ta nên nhớ Chúa tại thời điểm của niềm vui và chia sẻ niềm vui của chúng ta với Ngài. Chúa không bao giờ quở trách chúng ta có sự vui mừng quá mức. Ngài quan tâm đến cảm giác của chúng ta một cách tự phát. Vì vậy, chúng ta không nên quên nói với Chúa niềm vui của chúng ta.
Chúa đã làm gì sau khi Ngài nghe các môn đồ của Ngài nói? Ngài nói, “Các ngươi hãy đến lánh riêng ra nơi vắng vẻ, nghỉ ngơi một chút.”(Mark 6: 31). Chúa đã làm điều này để cung cấp cho họ một vài sự nghỉ ngơi. Nhiều lần chúng tôi đi cách riêng tư đến một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi bởi vì chúng tôi không hài lòng và chán nản. Không có cách nào khác để có nguồn cung cấp, chúng tôi đi đến một nơi hoang vắng một mình để nghỉ ngơi. Nhưng những dịp như vậy thường làm cho chúng tôi quẫn trí hơn trước khi chúng tôi đi đến. Chúa chúng ta không chỉ đơn thuần nói với các môn đệ đi đến nơi hoang vắng để nghỉ ngơi; Ngài nói với họ đi với Ngài. Sự hiện diện của Chúa đã ban cho họ sự an nghỉ ngọt ngào và làm mới lại sức mạnh của họ.
Chúa chúng ta sung sướng lắng nghe nỗi buồn của chúng ta, và Ngài hạnh phúc lắng nghe những niềm vui của chúng ta. Ngài là Chúa mà chúng ta có thể nói tất cả mọi thứ. Vì chúng ta có một Chúa như vậy, tại sao không nói với Ngài tất cả những bí mật của tấm lòng chúng ta cho Ngài?
Nghê Thác Thanh