"Ngài dẫn ông ra ngoài và bảo: “Hãy nhìn lên bầu trời và nếu con đếm được các ngôi sao,thì hãy đếm đi.” Rồi Ngài lại nói với ông: “Dòng dõi con cũng sẽ như thế”(Sáng thế ký 15: 5).
Tất cả chúng ta đều biết Đức Chúa Trời đã hứa với Áp-ra-ham rằng hậu tự của ông sẽ còn nhiều hơn các ngôi sao trên bầu trời. Chúng ta biết rằng Ápraham, hay Áp ram như ông đã được gọi tên vào lúc đó, tin tưởng Đức Chúa Trời và được kể là công bình cho ông. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng từ khi bắt đầu lời hứa cho đến khi hoàn thành, nó đã kéo dài khoảng 25 năm. Một nơi nào đó gần giữa khoảng thời gian đó, Ápram và Sara đưa ra kế hoạch của riêng họ bằng cách sử dụng ý thức chung của họ để cố gắng thực hiện kế hoạch Đức Chúa Trời, mong lời hứa của Ngài sẽ xảy ra. Tất nhiên điều này có hậu quả thảm khốc, hậu quả mà thế giới vẫn còn phải đối phó suốt 3000 năm sau đó. Ích-ma-ên là con đường của thế giới, Y-sác là kế hoạch của Đức Chúa Trời.
Bây giờ trước khi chúng ta chịu gian khổ đối với Ápraham, chúng ta đã thường thất vọng đến mức nào về bước đi của chúng ta. Đức Chúa Trời dường như không trả lời chúng ta phải không? Chờ đợi Đức Chúa Trời có lẽ là phần khó nhất trong cuộc đời chúng ta. Hoặc nói một cách khác rõ ràng hơn, chúng ta đã có thất vọng trong khi chờ đợi một lời hứa trực tiếp của Đức Chúa Trời cho chúng ta không? Bây giờ những lời cầu nguyện và những lời cầu nguyện dường như không được trả lời là một điều, nhưng lời hứa trực tiếp của Đức Chúa Trời là một điều khác. Chúng ta biết rằng những cách của Ngài không phải là cách của chúng ta và những suy nghĩ của Ngài cao hơn ý nghĩ của chúng ta, nhưng chúng ta thực sự biết điều đó hay thật sự có nghĩ đến điều đó hay không?
Và do đó, sự cám dỗ là đưa những sự việc tới tay chúng ta để thực hiện những lời hứa của Đức Chúa Trời. Điều này thường không kết thúc tốt. Lời hứa là tốt và kết quả cuối cùng là tốt, nhưng cách làm thế nào chúng ta có được lời hứa không có tầm quan trọng như nhau. Cố gắng và ép buộc định thời gian và đi đến đích cuối cùng của lời hứa chúng ta bằng phương tiện của chúng ta thường thấy chúng ta rơi vào trong một con đường hầm. Hoặc nói một cách khác, hãy tưởng tượng rằng tôi ngồi cao trên trái đất và có thể nhìn thấy trên các ngọn núi và các thung lũng và các khu rừng lớn. Tôi có thể nhìn thấy bạn đang ở đâu và tôi cũng có thể nhìn thấy điểm đến cuối cùng của bạn. Bạn hét lên và hỏi tôi làm sao nếu tôi có thể nhìn thấy nơi bạn đang đi và tôi nói với bạn tôi có thể. Bạn yêu cầu tôi chỉ đạo bạn ở đó và tôi nói rằng tôi sẽ bắt đầu chỉ đạo bạn.
Bây giờ, tôi bảo bạn đi thẳng về phía tây mặc dù bạn biết rằng điểm đến cuối cùng của bạn là về phía bắc. Tuy nhiên, những gì bạn không thể nhìn thấy là nếu bạn đi về phía Bắc ngay bây giờ, nó sẽ dẫn bạn đến một con sông chảy mãnh liệt mà không thể vượt qua được tại điểm đó. Cuối cùng bạn sẽ phải quay trở lại nơi bạn đã bắt đầu hoặc đi theo con sông phía tây mà biến nó thành con đường dài và gây đau khổ. Những gì tôi có thể thấy là nếu bạn đi về phía tây trong một tháng và sau đó quay về phía bắc bạn sẽ có thể băng qua con sông một cách dễ dàng và tìm thấy một thung lũng sẽ đưa bạn vào giữa hai ngọn núi và cho phép bạn tìm đường của mình về phía bắc. Có bao nhiêu người trong chúng ta đã tự huỷ diệt mình khi cố vượt qua một con sông đang cuồng nộ? Hoặc thậm chí nếu chúng ta vượt qua được, chúng ta sẽ thấy mình ở một nơi không thể vượt qua được bởi vì một ngọn núi to lớn nằm chắn trước mặt.
"Chính Ngài là Đấng ngự trên vòm che quả đất, Và các cư dân trên đất giống như cào cào. Ngài là Đấng giương các tầng trời ra như cái màn Và căng chúng ra như trại để ở" (Ê-sai 40:22)
Ngài thực sự ngồi cao trên chúng ta và Ngài nhìn thấy sự khởi đầu đến cuối cùng. Chúng ta có thể tin tưởng vào điều đó. Ngài biết con đường phía trước cho con cái của Ngài và ngay cả khi dường như không có ý nghĩa gì đối với chúng ta, chúng ta phải nhớ rằng Ngài nhìn thấy tất cả. Con đường mà Ngài chọn cho chúng ta có thể khó khăn nhưng không khó khăn như con đường mà chúng ta sẽ tạo ra dưới sức mạnh của chính mình. Ngài sẽ ở cùng chúng ta khi chúng ta đi ngang qua dòng nước. Ngài sẽ ở với chúng ta giữa lò lửa. Ngài là một sự trợ giúp hiện tại trong thời gian cần thiết. Ngài ban cho chúng ta một đám mây vào ban ngày và một đám lửa vào ban đêm. Chúng ta vẫn có thể ở trong sa mạc, nhưng Ngài gìn giữ ở nơi chết chóc của chúng ta khi chúng ta tự tiến tới việc hoàn thành các lời hứa của Ngài cho chúng ta. Có rất nhiều người đã tạo ra Ích-ma-ên của riêng họ trong nỗ lực để mang lại những gì được coi là ý muốn của Đức Chúa Trời cho cuộc sống của họ. Điều đó chỉ có thể kết thúc bên ngoài sự xức dầu của Đức Chúa Trời.
Có một con đường nhỏ hẹp mà thường không có ý nghĩa nào được nêu ra nó là con đường hẹp của cuộc sống. Thường thì chúng ta phải từ bỏ ý thức thông thường, loại trừ khả năng tự nhiên, chỉ nắm tay Ngài , nhắm mắt lại và tiến lên với đôi mắt của tấm lòng chúng ta tin tưởng vào Đức Chúa Trời minh, Đấng không chỉ biết đường mà còn là Con đường. Bạn nên tin tưởng Ngài ngày hôm nay. Ngài ngồi cao trên tất cả, Ngài mở rộng các tầng trời ra như tấm màn và Ngài đặt nền móng của trái đất. Ai giống như Ngài? Có gì không? Có điều gì quá khó cho Ngài không? Ngài nhìn thấy tất cả, thấy cái bắt đầu từ cuối cùng. Ngài là An-pha và Ô-mê-ga. Bạn có thể tin tưởng Ngài. Hỡi các thánh đồ, hãy tin cậy Ngài hôm nay và đứng vữn