Để mở đầu cho bài nầy, tôi có 4 dòng thơ như sau:
“Thực tâm không muốn giết cha,
Áp-sa-lôm chỉ ba hoa khoe tài;
Con người tham vọng, đẹp trai,
Vung tay cho cả nước say tài mình”.
-
Theo 2 Samuel 3:2-3, trong khi trị vì tại Hếp-rôn, David có cưới người vợ thứ ba là Ma-a-ca. Nàng là công chúa của vua Thanh Mai, xứ Ghê-ru-sơ, một đất nước nằm về phía đông bắc hồ Ga-li-lê. Ma-a-ca sinh cho David người con trai thứ ba là Áp-sa-lôm.
Đức Thánh Linh có ý định gì khi cho tác giả sách Samuen chép về sắc đẹp vô song của Áp-sa-lôm? Khi mới gặp tiên tri Samuel lần đầu, Kinh thánh ghi David mặt hồng hào, con mắt xinh lịch. Chính Gô-li-át cũng nhận thấy David đẹp trai. Mẹ của chàng lại là công chúa, cho nên đương nhiên Áp-sa-lôm là người mẫu đẹp cấp quốc gia. Kinh thánh chép,“Vả, trong cả Y-sơ-ra-ên chẳng có một người nào được khen chuộng về nhan sắc mình như Áp-sa-lôm; nơi mình người, từ bàn chân cho đến chót đầu, chẳng có tì vít gì hết. Mỗi năm người hớt tóc mình, - vì nặng làm cho người bất tiện, - thì tóc người cân được hai trăm siếc-lơ, theo cân của vua” (2 Sa. 14:25-26). Toàn thể thân hình ông không có một nốt ruồi hay mụt tàn nhang. Có lẽ ông dành rất nhiều thời gian để trau dồi và giữ gìn sắc đẹp có một không hai trong cả xứ Israel.
Với sắc đẹp vô song, lại có tài ăn nói cuốn hút lòng người. Ông đã chịu cực khổ để ra 4 năm đứng trên khoảng đường gần đến cổng đền của vua cha, để đón mọi người Israel đến cùng David. Trong thời gian dài đó, ông nói xấu cha mình để cướp lòng tin yêu của hầu hết dân chúng.
Ông cùng đồng đãng đến Hebron để tự xưng làm vua. Ông có 200 khách mời từ Jerusalem và mời A-hi-tô-phe, vốn là mưu sĩ của David. Nói theo danh từ hiện đại, A-hi-tô-phe là cố vấn an ninh của vua David. Sau khi Vua David và 400 người còn lại đi trốn, vua mới là Áp-sa-lôm dẫn quân dân vào kinh thành Jerusalem và lên ngai vàng. A-hi-tô-phe chủ động xin giết David ngay trong đêm đó, chứ Áp-sa-lôm không hề chủ trương giết cha.
Thế thì Áp-sa-lôm làm mọi sự đó với mục đích gì? Theo tôi ông muốn trổ tài là một vị vua thương dân, lo cho sự an lạc của dân chúng. Ông muốn họ ngưỡng mộ ông là một vị vua đẹp trai, và tài ba hơn cha mình, thế thôi. Ông muốn chiếm ngôi cha, chớ không có ý định giết cha mình. Giữa Áp-sa-lôm và Giô-áp có sự gay cấn, cho nên Giô-áp đã cố ý giết Áp-sa-lôm mà không nghe theo lời dặn dò của David.
“Con hơn cha là nhà có phúc”. Nhưng trong trường hợp nầy,“con không bằng cha, tớ không hơn chủ, trò không hơn thầy”.
Phao-lô từng châm biếm những tín đồ non kém của Hội thánh Cô-rinh-tô, là đàn con thuộc linh của mình. Ông nói về sự ngông cuồng và tự kỷ ám thị của họ như sau, “Anh em đã no đủ rồi! Anh em đã giàu có rồi! Ngoài chúng tôi anh em đã làm vua rồi! Thật tôi mong anh em được làm vua rồi, hầu cho chúng tôi cũng được đồng làm vua với anh em” (1 Cor. 4:8).
Nhìn qua sự ngông cuồng, khả năng không nhận biết mình và không hiểu nỗi bậc sanh thành, bậc cha anh thuộc linh của mình, mà còn lên giọng huênh hoang, tôi chỉ ngậm ngùi và thương tiếc cho sự sa bại chẳng sớm thì chầy của họ. Đời nào trứng khôn hơn vịt, thế mà Áp-sa-lôm lại nghĩ như vậy. Ông không hề hiểu trường đại học đồng vắng mà cha của ông đã theo học nơi Chúa trong mấy chục năm dài. Cho dù người bề ngoài của mỗi chúng ta có là người mẫu cấp quốc gia đi nữa, cũng rất ít có giá trị thuộc linh trước mặt Chúa và dân Ngài. Vì, “Đức Giê-hô-va phán …rằng: Chớ xem về bộ dạng và hình vóc cao lớn của nó, vì ta đã bỏ nó. Đức Giê-hô-va chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng” (1 Sa. 16:7). Ngày nay có nhiều Áp-sa-lôm trong nhà Chúa đang cướp chỗ của cha anh mình. Họ tự phong làm vua, chớ không do chúa xức dầu. Thật đáng tiếc!