Kinh Thánh bảo chúng ta rằng có một loại tội lỗi gọi là “tội lỗi dẫn đến sự chết” (1 John 5:16), là điều các tín đồ có thể phạm phải. “Sự chết” được đề cập đến ở đây không phải là sự chết thuộc linh vì sự sống đời đời của Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ chết. Đó cũng không phải là “sự chết thứ hai” vì chiên của Chúa sẽ không bao giờ hư mất “sự chết” này là sự chết vật lý.
Chúng ta cần đặc biệt xem xét “tội lỗi dẫn đến sự chết” này để chúng ta là những người chờ đợi sự cất lên sẽ biết cách cẩn thận, kẻo xác thịt chúng ta bị hư mất qua việc phạm một tội lỗi như vậy, và kẻo chúng ta đánh mất phước hạnh được cất lên khi còn sống. Nếu Chúa trì hoãn sự hiện đến của Ngài và chúng ta phải trải qua mồ mả, thì sự giải cứu chúng ta khỏi tội lỗi này sẽ giữ chúng ta sống cho đến khi chúng ta “trọn các ngày” của mình để chúng ta có thể công tác cho Chúa trước khi qua đời. Do lơ là, một số con cái Đức Chúa Trời có những ngày trên đất bị rút ngắn và mất mão miện của mình. Nhiều công nhân vẫn đang công tác cho Chúa ngày nay phải chú ý đến vấn đề này.
Kinh Thánh không nói rõ với chúng ta loại tội lỗi nào là tội lỗi dẫn đến sự chết, nhưng chắc chắn là có một tội lỗi như vậy tồn tại. Theo ký thuật trong Kinh Thánh về kinh nghiệm của các tín đồ, chúng ta biết rằng tội lỗi này đối với mỗi người mỗi khác. Đối với một số người, một tội lỗi nào đó có thể là tội lỗi dẫn đến sự chết, nhưng đối với những người khác thì có thể không phải, và ngược lại. Đây là vì các sự khác nhau của ân điển nhận được, ánh sáng có được và địa vị mà mỗi tín đồ nhận lấy.
Mặc dù Kinh Thánh không nói tội lỗi này là loại tội lỗi gì, nhưng chúng ta biết rằng bất cứ ai chết do phạm tội lỗi nghĩa là người ấy đã phạm “một tội lỗi dẫn đến sự chết”. Con cái Israel đã phạm một tội lỗi như vậy tại Kadesh (Dân.13:25-14:12). Mặc dù họ đã thử Chúa mười lần trước đó (14:22) nhưng Ngài đã dung chịu điều đó. Nhưng lần này, Ngài đã khiến thân thể họ ngã xuống trong đồng vắng, mặc dù Ngài đã tha thứ cho họ tội lỗi từ chối đi vào Canaan (c.32)
Vì phát ngôn cách khinh suất bằng môi miệng mình gần bên các dòng nước Meriah (Thi 106:33), nên Moses đã chết bên ngoài miền đất Canaan. Ông không được phép bước vào miền đất. Đây là “tội lỗi dẫn đến sự chết” của ông. Aaron phạm cùng một tội lỗi như Moses, và ông cũng không được vào miền đất thánh (Dân 20:24). Người của Đức Chúa Trời di hành từ Judah đến Bethel phạm một tội lỗi dẫn đến sự chết đơn giản vì không vâng phục lệnh truyền của Đức Chúa Trời về việc ăn uống (1 Vua 13:21-22).
Trong Tân Ước Ananias và Sapphira bị hình phạt là sự chết, vì họ cũng phạm một tội lỗi dẫn đến sự chết; họ giữ lại một phần tiền bán đất và nói dối Thánh Linh (Công 5). Tín đồ tại Corinth lấy mẹ kế của mình cũng phạm một tội lỗi dẫn đến sự chết; vì vậy, vị sứ đồ nói rằng ông sẽ “giao nộp kẻ đó cho Satan hủy diệt phần xác thịt” (1 Cor 5:5). Lời nói rằng nhiều tín đồ Corinth đã ngủ vì họ “mắc tội lỗi với thân và huyết của Chúa” (11:27,30). Họ cũng phạm một tội lỗi dẫn đến sự chết.
Để đắc thắng sự chết, chúng ta phải liên tục đắc thắng tội lỗi vì sự chết đến từ tội lỗi. Nếu chúng ta muốn sống cho đến khi trọn các ngày hoặc cho đến khi Chúa đến, chúng ta phải cẩn thận để không phạm tội lỗi. Nhiều tín đồ không cẩn thận trong điều này đã đi đến mồ mả trước kỳ của họ.
Điều này không có nghĩa là họ phạm một tội lỗi hết sức khủng khiếp; tội lỗi mà chúng ta nói đến ở đây đối với mỗi người thì không giống nhau. Sự gian dâm của người tín đồ Corinth được xem là tội lỗi dẫn đến sự chết, nhưng các lời nói khinh suất mà Moses đã phát ngôn cũng được xem là tội lỗi dẫn đến sự chết, dầu chúng ta được cho biết rằng Moses “rất nhu mì, hơn mọi người ở trên mặt đất” (Dân 12:3). Vì vậy, chúng ta không thể xem thường bất kỳ tội lỗi nào.
ST