“Và điều tuyệt vời không cần bàn cãi là huyền nhiệm của sự tin kính: Đức Chúa Trời đã hiển hiện trong xác thịt.” (1 Ti 3:16)
Bí ẩn rất lớn, không phải vì nó rất bí ẩn mà bởi vì nó quá kinh ngạc. Bí ẩn là sự thật đáng kinh ngạc rằng Đức Chúa Trời đã hiển hiện bằng xương bằng thịt.
Chẳng hạn, nó có nghĩa là Đấng Vĩnh Cửu đã được sinh ra trong một thế giới của thời gian. Đấng ấy, Đấng Vượt Thời Gian, lại sống trong một thế giới có lịch pháp và đồng hồ.
Đấng có mặt khắp nơi, hiện hữu ở mọi nơi cách đồng thời, lại tự giam mình vào một nơi duy nhất — như Bết-lê-hem, hay Na-xa-rét, Ca-bê-na-um, hay Jerusalem.
Thật tuyệt vời khi nghĩ rằng Đức Chúa Trời vĩ đại, Đấng dẫy đầy trời đất, lại nén chính Ngài vào một thân thể con người. Khi mọi người nhìn vào Ngài, họ có thể nói một cách chính xác, “Trong Ngài ngự trị tất cả sự trọn vẹn của thần tánh thần thượng.” (Col. 2:9)
Bí ẩn nhắc nhở chúng ta rằng Đấng Tạo hóa đã đến thăm viếng hành tinh nhỏ bé này có tên là Trái đất. Nó chỉ là một hạt bụi vũ trụ, so với phần còn lại của vũ trụ, vậy mà Ngài đã bỏ qua tất cả những thứ còn lại để đến đây. Từ cung điện trên trời đến chuồng gia súc, chuồng bò, máng cỏ!
Đấng toàn năng trở thành Em bé không nơi nương tựa. Không quá lời khi nói rằng Đấng mà Ma-ri ôm trong tay đã nắm giữ Ma-ri, vì Ngài là Đấng nâng đỡ cũng như Đấng Tạo dựng muôn vật.
Đấng Toàn tri là nguồn gốc của mọi sự khôn ngoan và kiến thức, nhưng chúng ta đã đọc về Ngài rằng, khi còn nhỏ, Ngài đã gia tăng sự khôn ngoan và hiểu biết. Thật khó tin khi nghĩ đến việc Chủ của muôn loài vạn vật hiện đến không được chào đón trong khuôn viên của chính Ngài. Không có chỗ cho Ngài trong nhà trọ. Thế giới không biết Ngài. Dân của riêng Ngài đã không tiếp nhận Ngài.
Ông Chủ đến thế giới với tư cách là một đầy tớ. Chúa của sự vinh hiển đã che đậy sự vinh hiển đó trong một thân thể bằng xương bằng thịt. Chúa của sự sống đã đến trong thế giới để chết. Đấng Thánh đã đến trong một khu rừng rậm tội lỗi. Đấng cao cả vô cùng đã trở nên thân mật gần gũi. Đối tượng sự vui mừng của Chúa Cha và sự thờ phượng của các thiên thần đã đói và khát, đã mệt mỏi ở giếng Gia-cốp, ngủ trong một chiếc thuyền ở Ga-li-lê, lang thang “như một người lạ vô gia cư trong thế giới mà bàn tay của Ngài đã tạo ra”. Ngài từ nơi cao sang đến nơi nghèo khó, không có nơi nương tựa. Đấng ấy làm nghề thợ mộc. Không bao giờ ngủ trên nệm. Chưa bao giờ có nước nóng và lạnh để tắm, hoặc các tiện ích khác mà ngày nay chúng ta coi thường.
MAU MAU CÙNG NHAU ĐẾN TÔN THỜ!
ST