"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6886783
Đang truy cập:117

NHỮNG NĂM CUỐI CÙNG CỦA TUỔI GIÀ-


Tháng trước, tôi đã viết về sự nhất tâm của Vua Giô-si-a. Người tiền nhiệm của ông, Ê-xê-chia, là một người vĩ đại hơn nhiều, người đã chứng minh cho đức thành tín của Đức Chúa Trời khiến cho bài đọc ly kỳ. Do đó, thật là bi thảm, khi Ê-sai nói với Ê-xê-chia về thảm họa sắp xảy ra cho Giê-ru-sa-lem và dân Chúa, câu trả lời dường như ích kỷ của ông là: "Lời Chúa mà ngươi đã nói là tốt" ... Vì ông nghĩ, "Sẽ có hòa bình. và sự an toàn trong đời tôi là tốt rồi (Ê-sai 39: 8). Điều này hầu như không xứng đáng với bất kỳ tôi tớ nào của Chúa, mặc dù các ngày của riêng ông được đánh số, giống như thời của Ê-xê-chia.

 

Điều này khiến tôi nghĩ đến những lời cuối cùng của những người đàn ông tin kính khác, những người biết rằng cuộc đời họ sắp kết thúc. Tôi thấy rằng họ có một tâm linh rất khác, và vô cùng ấn tượng bởi quyết tâm mạnh mẽ của họ rằng công việc của Đức Chúa Trời sẽ tiếp tục và thịnh vượng, mặc dù bản thân họ cũng sắp từ giã cõi đời. Môi-se trong Cựu ước và Phao-lô trong Tân ước là những ví dụ đáng chú ý về con người với mối quan tâm tha thiết đến tương lai. Họ cố tình ủy thác những người kế vị và cầu nguyện cho họ.

 while Peter, in his last messages found himself calling to mind that occasion, long ago, when he had stood on the Mount of Transfiguration (2 Peter 1:18).

 

Một thái độ tự nhiên của người già là nhìn lại quá khứ, và thường làm như vậy với một sự tiếc nuối chung rằng mọi thứ sẽ không bao giờ như cũ nữa. Chúng tôi không thể không nhìn lại với nỗi nhớ. Ngay cả Phao-lô cũng nhắc nhớ lại cho Ti-mô-thê về cuộc quen biết của ông với bà và mẹ của chàng trai trẻ và cả về những ngày đầu của cuộc hành trình truyền giáo đầu tiên của anh ta (2 Ti-mô-thê 1: 5 & 3:11); trong khi Phi-e-rơ, trong những thông điệp cuối cùng của mình, đã ghi nhớ dịp đó, cách đây đã lâu, khi ông đã đứng trên Núi Biến Hình (2 Phi-e-rơ 1:18). Chúng ta được đặc ân lắng nghe cụ già Jacob, khi ông chuẩn bị ban lời chúc phúc chia tay cho hai con trai của Giô-sép: "Về phần cha", vị tộc trưởng già thân yêu nhớ lại, "khi cha đến từ Paddan, Rachel đã chết bên cạnh cha ... khi đó. vẫn còn khoảng cách xa để đến Ép-ra-ta, cùng là Bết-lê-hem "(Sáng thế ký 48: 7). Đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng vết thương sâu đậm vẫn tồn tại, như những vết thương như vậy. Dầu vậy, ông lão mù sắp chết ấy vẫn tràn đầy niềm tin trông đợi vào tương lai công việc của Đức Chúa Trời: "Này cha chết, nhưng Đức Chúa Trời sẽ ở với các con, và đưa anh em trở lại đất của tổ phụ các con" (c.21). Và như thế! Có thể nhân lên nhiều trường hợp về những người vượt lên trên sự ích kỷ tự nhiên của tuổi già, điển hình là Ê-xê-chia với sự hài lòng buồn bã trước viễn cảnh thất bại, chừng nào ông không còn sống để chứng kiến điều đó.

 

Tôi đã tự hỏi trong giây lát liệu ông già Simeon có phải là một kẻ bại trận hay không, với câu "Bây giờ, hãy để tôi tớ của Chúa ra đi trong hòa bình", nhưng rồi tôi nhớ rằng ông ấy thực sự là một lời cầu nguyện liên tục, vì trong đó ông ấy đã đưa ra một lời tiên đoán mạnh mẽ về vinh quang trên toàn thế giới đang ở phía chân trời (Lu-ca 2:29). Simeon chỉ cảm thấy tự do ra đi vì chứng cớ của Chúa (Là Chúa Giê-su) nằm trong tay ông tốt hơn chứng cớ của ông.

 

Và tôi sẽ nói gì về bà già tuyệt vời đó, An-ne? Cụ bà ấy là một tâm hồn quá mạnh mẽ để nói ra bất kỳ ý tưởng nào về việc ra đi, dù là trong hòa bình hay cách khác. C ấy là hậu duệ của A-se, người đã giữ lời hứa: "Là ngày của ngươi, sức mạnh của ngươi cũng sẽ như vậy", vì vậy, với bàn chân của cô ấy được nhúng trong dầu của [101/102] Thánh Linh, và đôi giày của c ấy như sắt và đồng thau. (Phục-truyền  33: 24-25) c vội vã đến buổi lễ dâng hiến, đến đúng lúc để nói một cách vui mừng về vinh quang trong tương lai của Đấng Cứu Chuộc. Làm tốt lắm, Chị ôi! Hoan hô An-ne! Ngay cả khi bạn đang ở độ tuổi chín mươi hoặc hơn, bạn vẫn phải tràn đầy niềm tin tích cực.

Tôi thú nhận rằng khi đọc lại những lời cuối cùng của Phao-lô, Phi-e-rơ và Giăng, tôi cảm thấy một bầu không khí u ám tụ tập trong "những ngày sau cùng" (2 Ti-mô-thê 3: 1; 2 Phi-e-rơ 2: 3; 1 Giăng 2:18) và tôi được cảm thấy trang trọng một cách chính đáng về những gì phía trước của Giáo hội. Tôi sẽ không phải là con người nếu tôi không cảm thấy nhẹ nhõm khi không sống tiếp trong hội thánh . Tôi nhớ những lời của một chị gái Thụy Sĩ yêu quý trong những ngày cuối đời, người đã giải thích với tôi rằng chị ấy đang ở trong Phòng chờ của Chúa, có thể sẽ được gọi tên chị ấy bất cứ lúc nào. Nhưng nếu tôi ở trong phòng chờ đó, tôi không được tự mãn hay chểnh mảng. Tôi phải nhìn lại những bài viết đầy cảm hứng của những người đàn ông tin kính đó và ở đó tôi thấy rằng dù quá khứ có thể truyền cảm hứng đến đâu, thì tương lai mới là điều quan trọng và tất cả chúng ta đều phải đối mặt với nó bằng lòng can đảm và cầu nguyện.

 

Phao-lô viết rằng ông sắp bay đi và bay lên cõi vĩnh hằng; nhưng công việc của phúc âm phải tiếp tục và ông ta phải giúp những người "Ti mô-thê" rụt rè thấy được điều đó. Họ phải nhen lại ân tứ của họ thành ngọn lửa; chúng phải ngay lập tức đúng trong mùa và trái mùa; trên tất cả, chúng không bao giờ được rơi vào tình trạng kém hiệu quả. Ti-mô-thê có bao giờ đến được với ông ta không (2 Ti-mô-thê 4: 9)? Mác có kịp thời thực hiện sự giúp đỡ cần thiết của mình không (câu 11)? Phao-lô có sống đủ lâu để được sưởi ấm bên chiếc áo khoác cũ cũng như sử dụng sách và giấy da (c.13) không? Chúng tôi không được nói. Mặc dù có nhiều truyền thuyết khác nhau, chúng ta không có tin tức nhất định về cách thức và thời điểm vị sứ đồ được đổ ra như một của lễ quán, Điều đó không quan trọng. Những gì chúng ta biết là những ngày và giờ cuối cùng của ông đã được dành để tích cực quan tâm đến công việc đang diễn ra của phúc âm. Theo nghĩa này, ông không phải là Ê-xê-chia ích kỷ.

Khi Phi-e-rơ viết, ông biết mình sắp xuất hành từ Ai Cập trên đất này vào xứ Ca-na-an (2 Phi-e-rơ 1: 14-15), nhưng ông vẫn đứng vững với chi61c thát lưng để có thể khuấy động. thế hệ tiếp theo (1:13). Ông ấy ở dưới cái bóng của cái chết nhưng ông ấy đã nêu một tấm gương tốt về sự siêng năng và kêu gọi độc giả của anh ấy tiếp tục làm điều tương tự sau khi ông đã rời bỏ họ (1:10 & 3:14).

 

Về phần cụ Giăng, chúng ta có rất ít dấu hiệu về cảm xúc cá nhân của ông ấy khi sắp kết thúc thời gian dài bất thường trong công việc phụng sự Đức Chúa Trời, nhưng những lời của ông ấy như một tiếng kèn kêu gọi các thế hệ tương lai: “Hỡi các con nhỏ của ta, hãy giữ mình khỏi các thần tượng” (1 Giăng 5:21). Bài phát biểu quan trọng trong Thư tín của ông là từ ngữ "cứ ở". Ông ấy có nhớ lại lời khuyến khích của Chúa Giê-su trong Phòng Tiệc Ly rằng các sứ đồ nên ở trong Ngài không? Ông ấy đã không thất bại trong việc làm như vậy. Ông viết: “Ai tuân giữ các điều răn của Ngài thì ở trong Đấng ấy,” (3:24). Cứ ở” là một hoạt động rất tích cực. Thư tín của Giăng nhắc nhở chúng ta rằng Đức Chúa Trời, Lời Ngài, Thánh Linh và tình yêu thương của Ngài làm công việc ở trong chúng ta. Phản ứng của chúng ta phải là tuân theo hoặc kiên trì cứ ở trong Ngài cho đến khi Chúa đến lần thứ hai: "Hỡi các con nhỏ, hãy cứ ở trong Ngài; hầu cho khi Ngài hiển dung, chúng ta có thể mạnh dạn và không hổ thẹn trước mặt Ngài khi Ngài đến" (2:28 ). Lưu ý chữ "chúng ta"! John đã không bỏ cuộc.


Tôi hy vọng rằng tôi đã đưa ra quan điểm của mình. Chúng ta đang sống trong một thế giới mà thái độ của họ thường có thể được tóm gọn trong một câu cửa miệng khá thô thiển đó là: "Tôi ổn, anh Khải ơi!" Không một vị thánh đồ nào phải có tâm linh đó. Một cụm từ thách thức khác trong biệt ngữ hiện đại của chúng ta là "làm việc để thống trị" người khác. Xin Chúa giải cứu chúng ta khỏi sự hèn hạ như vậy! Sau đó, tất nhiên, có một vấn đề quen thuộc là "nghỉ hưu sớm". Điều đó không dành cho những người phục vụ Chúa. Chúng ta có thể tranh luận rằng chúng ta đã làm được phần việc của mình, nhưng chúng ta phải làm thế nào? Ngay cả khi chúng ta có, Chúa Giê-su gọi chúng tôi là không vụ lợi.

 

Bằng mọi cách, chúng ta hãy vui vẻ từ bỏ một số công việc đặc biệt khi Chúa ra lệnh hoặc cho phép. Thật vậy, chúng ta hãy đủ sẵn sàng để tự hạ cuộc sống khi thời điểm của Ngài đến, ra đi trong sự bình an theo lời Ngài. Nhưng công việc của Đức Chúa Trời phải tiếp tục. Phúc âm phải được rao giảng; Giáo hội phải chiến đấu trong cuộc chiến tốt đẹp và kết thúc lộ trình của mình. "Vì vậy, còn làm nhiều điều hơn nữa khi bạn thấy ngày bạn ra đi đến gần".
 Harry Foster- England

 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2