Được hoàn cảnh hướng dẫn không phải là đức tin. Dân thế giới cũng làm như vậy và sau đó nói về việc đó là một "sự tình cờ may mắn".
Khi Môi-se đến triều đình Pha-ra-ôn nhờ sự quan phòng của Đức Chúa Trời, ông có thể đã sử dụng ảnh hưởng của mình để cứu trợ dân chúng. Nhưng ông ấy đã không làm điều đó. Ông chọn thà chịu đau khổ với dân của Đức Chúa Trời và chịu sự sỉ nhục của Đấng Christ (Hê-bơ-rơ 11). Vì thế là anh trở thành người giải phóng cho dân thánh.
Tại sao Môi-se lại hành động như vậy? Bởi vì ông có niềm tin. Ông tin vào những lời hứa Chúa đã ban cho các tộc trưởng, những lời báo trước về sự giải cứu khỏi Ai Cập và những phước lành trên đất Canaan. Vì vậy, đã rõ ràng: Đó không phải về sự cứu viện, mà là sự giải phóng. Môi-se đã xét nhận hoàn cảnh dưới ánh sáng của Lời Đức Chúa Trời và do đó đưa ra kết luận đúng đắn.
Cơ đốc nhân chúng ta được kêu gọi để được những gì không thể nhìn thấy hướng dẫn, chứ không phải bởi những gì có thể nhìn thấy.