Lu-ca 1: 8-20; Công vụ 12: 6-17
Chúng ta thường cầu nguyện mãnh liệt cho một điều gì đó nhưng trong lòng lại không tin rằng Đức Chúa Trời sẽ nhậm lời cầu nguyện của chúng ta. Điều này áp dụng cho cả những lời cầu nguyện cá nhân của chúng ta và những lời cầu nguyện tập thể của chúng ta.
Xa-cha-ri cầu nguyện cho con cái. trong nhiều năm. Về mặt con người, không còn hy vọng nào nữa. Nhưng cặp vợ chồng già nầy vẫn tiếp tục cầu nguyện, khẩn nài Chúa. Cuối cùng câu trả lời đã đến và Chúa đã cử một thiên thần đến nói với Xa cha ri. Nhưng ông không tin lời của thiên thần và nói lên sự nghi ngờ của mình. Nếu thiên thần không thực hiện một phép lạ, làm sao anh ta có thể tin được? Ngoài thực tế rằng sự xuất hiện của thiên thần là một cái gì đó siêu nhiên, một phép lạ đã được ban cho anh ta, nhưng đó là một phép lạ của sự phán xét: Xa-cha-ri bị câm cho đến khi sinh đứa con trai đã hứa. (Lu-ca 1: 8-20)
Hội chúng tiếp tục cầu nguyện cho Phi-e-rơ, người đang ở trong tù, sẽ bị xử tử như Gia-cơ. Ngay cả khi màn đêm buông xuống, họ vẫn tiếp tục cầu nguyện cho Phi-e-rơ. Sứ đồ yêu dấu có nên chết thật không? Phi-e-rơ được giải cứu - và đi thẳng đến điểm nhóm cầu nguyện. Khi anh ta gõ cửa và yêu cầu được cho vào, người giúp việc Rô-đơ nhận ra giọng nói của ông ta và ngay lập tức chạy đến chỗ các anh chị em. Và những lời cầu nguyện này đã phản ứng như thế nào? Họ gọi Rô-đơ là kẻ điên rồ. Và khi họ nhìn thấy Phi-e-rơ, họ kinh hãi. (Công vụ 12: 6-17)
Chúng ta có thực sự tin rằng Đức Chúa Trời đáp những lời cầu nguyện của chúng ta không? Chúng ta có kinh hãi khi Ngài làm vậy không?