Phục truyền 8: 7; Ê-phê-sô 1: 3
Trong 11 chương đầu tiên của Phục truyền luật lệ ký, Môi-se nói với dân chúng tám lần về “đất lành” mà Đức Chúa Trời đã ban cho họ để họ sở hữu.
Hiếm có ai trong dân Y-sơ-ra-ên lại hào hứng về vùng đất tốt lành này, trông đợi và khao khát nó nhiều như Môi-se (xem Phục truyền 3:25). Môi-se chưa bao giờ đến đó. Ông ta không phải là một trong những người do thám. Ông chỉ dựa vào những gì Chúa đã phán và tin tưởng rằng chỉ những gì tốt nhất mà Chúa ban cho mới đủ tốt cho dân Chúa.
Việc ông không được phép bước vào đất lành làm phiền ông ấy rất nhiều (xem Phục truyền 3:25; 4:22). Nhưng nó không ngăn cản ông ta giảng dạy và làm cho "đất lành" trở nên ngon miệng với người dân hết lần này đến lần khác. Ông không ghen tị dân chúng. Trong thâm tâm, ông đã chiếm hữu nó rồi, ngay cả khi dù chân ông (ngoài cảnh trên Núi Biến hình) chưa đặt chân lên đất lành ấy.
--Hãy tận dụng ví dụ này bằng cách đặt một số câu hỏi:
Chúng ta có biết “đất hứa” của mình, tức là những phước lành thuộc linh ở những nơi trên trời không?
Chúng ta có tin cậy những lời tuyên bố của Đức Chúa Trời và tin rằng chỉ những thứ tốt nhất (nhà Cha) mới đủ tốt cho dân Ngài không?
Chúng ta có khao khát ngày chúng ta thực sự được thừa kế không?
Chúng ta đã sở hữu bên trong những phước lành thuộc linh ban tặng cho chúng ta chưa, chúng có phải là những thứ cá nhân của chúng ta tận hưởng không?
Có phải chúng ta vui mừng khi thấy những người khác chiếm hữu “đất lành” và hiểu sâu hơn về lẽ thật Cơ Đốc nầy không?
Chúng ta có say mê với phần thuộc thiên của mình đến nỗi không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để làm cho nó ngon miệng với anh em của mình không?