Ma-thi-ơ 25: 14-15
Vì một người ra nước ngoài gọi các đầy tớ của mình đến và trao cho họ tài sản của mình; thì người ấy ban cho một người năm ta-lâng, hai ta-lâng khác, tuỳ theo khả năng của mình mà có; và ngay lập tức anh ta đã đi ra khỏi đất nước. (Ma-thi-ơ 25: 14-15).
Những câu này nêu lên bốn câu hỏi:
--Ai là người đã đi ra khỏi đất nước?
--Những tôi tớ của ông ta là ai?
--Các ta-lâng nghĩa là gì của?
--Khả năng của những người hầu việc có nghĩa là gì?
Câu trả lời không khó:
Đây là Chúa Jêsus đã lên trời.
--Đây là những người muốn phục vụ Ngài ở đây.
--Đây là những món quà thuộc linh .
--Đó là khả năng tự nhiên.
Là những tạo vật, chúng ta được sinh ra với những khả năng tự nhiên. Chúng ta đã nhận được món quà ân điển với tư cách là Cơ đốc nhân. Sự ban cho của ân điển có liên quan đến sự thiên phú, nhưng chúng không giống nhau. Vì vậy, một mặt chúng ta phải nhìn thấy mối liên hệ giữa năng khiếu và khả năng và mặt khác là phân biệt chúng.
Nếu ai đó không biết cách thể hiện bản thân, nhưng cảm thấy rằng Chúa đã kêu gọi họ phục vụ như những người truyền bá Phúc âm trên khắp thế giới, họ đang thiếu sự kết nối đó. Bất kỳ ai là một nhà giảng sư vĩ đại và một người bán hàng giỏi và nghĩ rằng chỉ điều này thôi đã định sẵn cho anh ta công việc như một nhà truyền giáo thì không để ý đến sự phân biệt giữa năng khiếu (thuộc linh) và tài năng (thiên phú)
Nếu chúng ta muốn phục vụ Chúa, chúng ta phải biết cách phân biệt “ ta-lâng--tài năng” với “khả năng” mà không tách chúng ra . nhau