Ru-tơ 3: 9, "Nàng đáp: “Con là Ru-tơ, tớ gái ông. Xin ông đắp mền (dang cánh) trên tớ gái ông vì ông có quyền chuộc sản nghiệp con.”
Ma-thi-ơ 23:37, “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các nhà tiên tri và ném đá những người được sai đến với ngươi! Đã bao lần Ta muốn tụ họp con cái ngươi như gà mẹ túc con mình lại, ấp ủ dưới cánh mà các ngươi không muốn"
Sách Ru-tơ tạo nên mối liên kết giữa sách Các quan xét và sách 1 Sa-mu-ên. Về mặt tiên tri, nó mô tả sự chuyển đổi từ kỷ nguyên khi “mọi người làm điều đúng theo mắt mình” (Các quan xét 21:25), và sang vương quốc của Chúa Giê-su, Đa-vít thật, trên ngai vàng của Y-sơ-ra-ên.
Ê-li-mê-lét đại diện cho dân Y-sơ-ra-ên bội đạo đã quay lưng lại với Đức Chúa Trời và nơi thờ phượng (Giê-rê-mi 2: 11.13). Na-ô-mi, góa bụa, nghèo khó và không con cái, đại diện cho dân Y-sơ-ra-ên bị Đức Chúa Trời gạt ra. Đó là Lo-Ammi ("không phải dân ta"), đã mất mọi đặc ân khi còn là dân của Đức Chúa Trời (Ê-sai 54: 6; Ca. 1:1). Trong Ru-tơ, người khách, chúng ta thấy Y-sơ-ra-ên được coi là dân ngoại (Giê-rê-mi 25: 15-18) nương náu trong Đấng Cứu Chuộc "họ hàng" trong đêm tối đại nạn. Họ tìm thấy ân điển nơi Ngài, và được chấp nhận trở lại làm dân của Ngài (Ê-sai 62: 2 -5).
Ru-tơ nói với Bô-ô bằng cách nói: "Hãy mở rộng đôi cánh (như cái mên) của ngươi trên người hầu gái của ngươi." Cô ấy sử dụng hình ảnh nổi tiếng của một con gà mái đang dang rộng đôi cánh của mình để những chú gà con của cô ấy có thể tìm thấy nơi trú ẩn cùng với cô ấy. Về phần Ru-tơ, đó là một điều táo bạo, và nàng không thể ngờ được niềm vui sướng mà chính những lời này đã truyền cảm hứng cho Bô-ô: "Nầy con gái ta, nguyện Đức Giê-hô-va ban phước cho con". Anh đã nhìn thấy điều gì đó có giá trị ở cô ("một người phụ nữ đảm đang"), đúng vậy, anh đã chờ đợi cô. Và bây giờ cô đến với anh bằng những lời này!
Làm thế nào tất cả những điều này làm tiêu biểu về niềm vui sâu sắc của Chúa Giê-su khi có sự trở lại của dân sót, trong dân trần gian bội đạo của Ngài. Phải không, khi còn ở trên đất, Ngài đã không bày tỏ chính xác cảm xúc của mình về Y-sơ-ra-ên qua hình ảnh gà mái và gà con này hay sao?: “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các nhà tiên tri và ném đá những người được sai đến với ngươi! Đã bao lần Ta muốn tụ họp con cái ngươi như gà mẹ túc con mình lại, ấp ủ dưới cánh mà các ngươi không muốn". Chúa đã khóc vì chúng không muốn.
Nhưng rồi họ sẽ đến và nói với Chúa, như Ru tơ đã nói: "Hãy dang rộng đôi cánh của Ngài." Họ không muốn, nhưng sau đó họ làm! Vào lúc "nửa đêm", khi nhu cầu của Gia-cốp là gặp hoạn nạn lớn nhất (Giê 30: 7), Chúa sẽ hướng về họ và "dang rộng đôi cánh của mình." Và họ sẽ đến và nương náu nơi Ngài. Thật là niềm vui lớn cho lòng Ngài! Chúng ta có cảm xúc với dân sót Israel ngay cả khi chúng ta chỉ là "người quan sát" cảnh này không? Chúng ta có mừng cho Chúa rằng sau đó Ngài cũng sẽ đạt được mục tiêu với dân trên đất của mình không? Sau đó, Chúa sẽ nói với họ: "Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ngự giữa ngươi, Ngài là Đấng quyền năng sẽ giải cứu ngươi; Ngài sẽ vui mừng hoan hỉ vì ngươi, Vì lòng yêu thương, Ngài sẽ nín lặng,Và vì ngươi, Ngài sẽ ca hát mừng rỡ ”(Sô 3:17