"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6855181
Đang truy cập:198

GIẢI THÍCH MATHIO CHƯƠNG 15-


Chương 15 trình bày về con người và Đức Chúa Trời Chúa, sự tương phản luân lý giữa giáo lý của Đấng Christ và giáo lý của người Do Thái; và do đó hệ thống của người Do Thái bị Đức Chúa Trời từ chối về mặt đạo đức. Khi tôi nói về hệ thống, tôi nói về toàn bộ tình trạng đạo đức của họ, được hệ thống hóa bởi thói đạo đức giả đang tìm cách che giấu tội ác, đồng thời tăng cường luật lệ riêng trước mặt Đức Chúa Trời, Đấng mà họ đã trình diện mình họ trước đó. Họ lợi dụng danh Ngài để chìm xuống, dưới danh nghĩa sùng đạo, so với các quy luật của lương tâm tự nhiên. Do đó, một hệ thống tôn giáo trở thành công cụ vĩ đại của quyền lực của kẻ thù, và đặc biệt hơn khi hệ thống đó, mà nó vẫn mang tên của Chúa, được thiết lập bởi Đức Chúa Trời hồi ban đầu. Nhưng sau đó con người bị phán xét, vì đạo Do Thái là tôn giáo của con người với theo luật pháp của Đức Chúa Trời và văn hoá của Đức Chúa Trời.
 
Sự phán xét mà Chúa tuyên bố về hệ thống đạo đức giả này, trong khi thể hiện sự từ chối do hậu quả của Y-sơ-ra-ên, dẫn đến sự chỉ dẫn đi xa hơn nhiều; và việc dò xét trái tim của con người, và xét đoán con người dựa theo những gì thu được từ nó, chứng tỏ trái tim là một lò xo của mọi tội ác; và do đó làm hiển nhiên rằng tất cả luân lý chân chính đều có cơ sở trong việc kết tội và thú nhận tội lỗi. Vì nếu không có điều này, trái tim luôn giả dối và tự tâng bốc mình một cách vô ích.
Như vậy, Chúa Giêsu cũng đi đến tận gốc rễ của mọi sự, và ra khỏi những mối quan hệ đặc biệt và tạm thời của dân tộc Do Thái, để đi vào nền luân lý chân chính thuộc về mọi thời đại. Các môn đồ đã không tuân theo các truyền thống của các trưởng lão dân Do thái; về những điều này Chúa không quan tâm đến.
Ngài tận dụng lời buộc tội của họ, để dựa vào lương tâm của những người tố cáo các môn đồ, rằng sự phán xét do Con Đức Chúa Trời từ chối cũng được đưa ra trên cơ sở những mối quan hệ đã tồn tại giữa Đức Chúa Trời và dân Y-sơ-ra-ên. Họ làm cho điều răn của Đức Chúa Trời không có hiệu lực, thông qua truyền thống của họ; và điều đó ở một điểm quan trọng nhất, và một điểm thậm chí mà tất cả các phước lành trên đất đều phụ thuộc vào con cái Y-sơ-ra-ên. Bằng chính các quy định của họ, Chúa Giê-su cũng vạch trần thói đạo đức giả, ích kỷ và hám lợi của những người giả vờ hướng dẫn dân chúng, đồng thời hình thành lòng đạo đức và sự thờ phượng Đức Giê-hô-va theo bề ngoài. Ê-sai đã tuyên bố sự phán xét của họ.
Sau đó, Ngài cho nhiều người biết rằng đó là một câu hỏi về con người là gì, về những gì phát xuất từ ​​trái tim anh ta, từ bên trong anh ta; và chỉ ra những dòng chảy đáng buồn ra từ con suối hư hỏng ấy. Nhưng sự thật đơn giản đối với tấm lòng của con người, được Đức Chúa Trời biết đến, lại gây tai tiếng cho những người tự xưng công bình trên thế giới, điều mà ngay cả các môn đồ cũng không thể hiểu được. Không có gì đơn giản như sự thật khi nó được biết đến; không có gì quá khó, quá tối nghĩa, khi một phán xét được hình thành bởi con người tôn trọng nó bởi trái tim của con người, người không có lẽ thật; vì anh ta xét đoán theo ý nghĩ của mình, và sự thật không ở trong đó. Nói tóm lại, dân Y-sơ-ra-ên, và dân Y-sơ-ra-ên tôn giáo đặc biệt, và đạo đức chân chính được đặt đối lập với nhau: con người được đặt trong trách nhiệm thích hợp của mình và trong màu sắc thực sự của mình trước mặt Đức Chúa Trời.
Chúa Jêsus khám xét trái tim; nhưng, hành động trong ân sủng. Ngài hành động theo tấm lòng của Đức Chúa Trời, và thể hiện điều đó bằng cách bước ra, cho cả người này lẫn người kia, những thuật ngữ thông thường về mối quan hệ của Đức Chúa Trời với dân Y-sơ-ra-ên. Một Ngôi vị thần thượng, Đức Chúa Trời, có thể bước đi trong giao ước mà Ngài đã ban, nhưng không thể bị giới hạn trong giao ước đó. Và sự bất trung của dân Ngài đối với nó là dịp để sự mặc khải về Ngài vượt ra khỏi nơi đó. Và lưu ý, ở đây, ảnh hưởng của tôn giáo truyền thống trong việc phán xét đạo đức mù quáng. Còn gì rõ ràng hay minh bạch hơn điều gì thốt ra từ miệng và tấm lòng đã bị ô uế của một người chứ không phải những gì anh ta ăn? Nhưng các môn đồ qua ảnh hưởng thấp hèn trong sự dạy dỗ của người Pha-ri-si, loại bỏ những hình thức bên ngoài để hướng tới sự trong sạch bên trong.
Giờ đây, Chúa Giê-su Christ rời khỏi biên giới của Y-sơ-ra-ên, và những tranh chấp của Ngài với những người uyên bác của Giê-ru-sa-lem, để đến thăm những nơi cách xa các đặc quyền của người Do Thái nhất. Ngài khởi hành đến bờ biển Ty-rơ và Si-đôn, những thành phố mà chính Ngài đã dùng làm ví dụ về những thành phố xa nhất đối với sự ăn năn; xem chương 11, nơi Ngài xếp họ với Sô-đôm và Gô-mô-rơ là những người cứng rắn hơn họ. Một người phụ nữ đến từ quốc gia này. Cô là một trong những chủng tộc đáng nguyền rủa, theo các nguyên tắc phân biệt của Israel. Cô ấy là người Ca-na-an. Bà đến để cầu xin Chúa Giêsu thay mặt cho con gái bà, vì nó đã bị quỷ ám.
Để cầu xin ân huệ này, cô gọi Chúa Giê-su bằng tước hiệu, mà đức tin biết rằng đó là mối liên hệ của Ngài với người Do Thái— “Con vua Đa-vít”. Điều này dẫn đến sự phát triển đầy đủ về địa vị của Chúa cho cô hiểu, đồng thời, về các điều kiện mà con người có thể hy vọng chia sẻ tác động của sự tốt lành của Ngài đối với sự mặc khải của chính Đức Chúa Trời.
Là Con Vua Đa-vít, Ngài không liên quan gì đến một người Ca-na-an. Ngài khiến cô không có câu trả lời. Các môn đệ muốn loại bỏ cô ấy bằng cách không đáp ứng yêu cầu của cô ấy, để thực hiện với sứ quấy rầy của cô ấy. Chúa trả lời họ rằng Ngài được sai đi đến với những con chiên lạc của nhà Y-sơ-ra-ên. Đây thực sự là sự thật. Bất kể điều gì có thể là nghị quyết của Đức Chúa Trời được bày tỏ trong dịp Ngài từ chối (xin xem Ê-sai 49), Ngài là người truyền phép cắt bì cho lẽ thật của Đức Chúa Trời, để thực hiện những lời hứa của Ngài với tổ phụ.
Người phụ nữ, bằng ngôn ngữ đơn giản và trực tiếp hơn, biểu lộ cảm xúc của mình một cách tự nhiên hơn, cầu xin sự thương xót xen vào của Ngài trong quyền năng mà cô ấy tin cậy. Chúa trả lời cô ấy rằng không được phép lấy bánh của con cái và cho chó. Chúng ta thấy ở đây vị trí thực sự của Ngài, khi đến với Y-sơ-ra-ên; những lời hứa dành cho con cái của vương quốc. Con Vua Đa-vít là thừa tác viên của những lời hứa này. Liệu Ngài có thể xóa nhòa sự khác biệt giữa dân của Đức Chúa Trời không?
Nhưng đức tin phát xuất sức mạnh từ sự cần thiết, và không tìm thấy nguồn lực nào ngoài chính Chúa, nên cô chấp nhận sự sỉ nhục của vị trí của mình, và cho rằng với Ngài, có quyền bánh cho sự đói khát của những người không có quyền ăn bánh. Cô ta cũng kiên trì, bởi vì có một cảm giác muốn, và tin tưởng vào quyền năng của Ngài là Đấng đến trong ân điển.
Chúa đã làm gì bởi sự khắc nghiệt rõ ràng của Ngài? Ngài đã đưa người phụ nữ tội nghiệp đến với sự thể hiện, theo ý nghĩa, về vị trí thực sự của cô ấy trước mặt Đức Chúa Trời, nghĩa là, với sự thật đối với chính cô ấy. Nhưng, sau đó, có phải là sự thật khi nói rằng Đức Chúa Trời kém tốt lành hơn lòng cô tin, ít giàu lòng thương xót đối với những người nghèo khổ, những người có hy vọng và tin tưởng duy nhất vào lòng thương xót đó không? Điều này có thể là để phủ nhận đặc tính và bản chất của Đức Chúa Trời, mà Ngài là biểu hiện, sự thật và nhân chứng, trên trái đất; nó sẽ là phủ nhận chính Ngài, và đối tượng của sứ mệnh của Ngài.
Ngài không thể nói, "Đức Chúa Trời không làm hỏng việc đó." Ngài trả lời với tấm lòng trọn vẹn: “Hỡi người phụ nữ, đức tin của ngươi rất lớn; việc phải xảy ra theo ý ngươi muốn". Đức Chúa Trời ra khỏi giới hạn chật hẹp của giao ước của Ngài với dân Do Thái, để hành động trong sự tốt lành tối cao của Ngài theo bản chất riêng của Ngài. Ngài trở thành Đức Chúa Trời nhân từ, chứ không chỉ là Đức Giê-hô-va trong dân Y-sơ-ra-ên.
John Nelson Darby- 1881

 
 
 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2