"Khi đến nơi, Ngài thấy một đám đông đang chờ. Ngài cảm thương họ và chữa lành những kẻ đau. Chiều xuống, các môn đệ đến thưa với Ngài, “Chỗ nầy hẻo lánh và cũng đã xế chiều rồi nên xin thầy cho họ về để họ đi vào các làng mạc gần đây mua thức ăn.” Nhưng Chúa Giê-xu đáp, “Họ không cần phải đi đâu cả. Các con phải cho họ ăn.” Họ thưa, “Chúng con chỉ có năm ổ bánh và hai con cá thôi.”Ngài bảo, “Mang bánh và cá lại đây cho ta.” Rồi Ngài bảo dân chúng ngồi xuống trên cỏ. Ngài cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn Thượng Đế, xong chia bánh ra trao cho các môn đệ để phát cho dân chúng. Ai nấy ăn no nê. Sau đó các môn đệ lượm lại được mười hai giỏ thức ăn thừa. Nếu không tính đàn bà và trẻ con thì có khoảng năm ngàn đàn ông ăn bữa ấy" (Mathio 14:14-20).
Cũng xin lưu ý ở đây, rằng Chúa mong đợi tìm thấy mười hai môn đồ của Ngài có khả năng trở thành công cụ cho các hành động ban phước và quyền năng của Ngài, điều hành các phước lành của vương quốc theo quyền năng riêng của Ngài. Ngài nói: “chính các người hãy cho họ ăn”. Điều này áp dụng cho phước hạnh của vương quốc của Chúa, và cho các môn đồ của Chúa Giê-su, mười hai người, với tư cách là những người cấp dưỡng của vương quốc. Đây cũng là một nguyên tắc hết sức quan trọng liên quan đến hiệu quả của đức tin đối với mọi sự can thiệp của Đức Chúa Trời trong ân điển.
Niềm tin phải có thể sử dụng sức mạnh để can thiệp như vậy, để tạo ra những công việc phù hợp với quyền lực đó, theo thứ tự của thời kỳ phân phát vương quốc và trí thông minh mà nó có được. Chúng ta sẽ tìm lại nguyên tắc này ở những nơi khác được phát triển đầy đủ hơn.
Các môn đồ muốn cho đoàn dân ra về mà không biết cách sử dụng quyền năng của Đấng Christ. Đáng lẽ ra, họ có thể tận dụng điều đó thay mặt cho Y-sơ-ra-ên, tùy theo sự vinh hiển của Ngài là Đấng ở giữa họ.
Ngày nay, chúng ta đang đối diện quần chúng đang đói lời Đức Chúa Trời trong Kinh thánh, thì chúng ta kah1 hiểu rằng chính chúng ta phải chohọ ăn no nê.