“…hầu cứ lời của hai hoặc ba người làm chứng, mà mọi việc được định” (Mat 18:16).
Theo như Kinh thánh, phải có lời khai của hai hoặc ba nhân chứng để tạo thành một phán quyết hợp lệ. Nếu chúng ta chỉ tuân theo nguyên tắc này, chúng ta sẽ tự cứu mình khỏi cả một đại dương rắc rối.
Xu hướng tự nhiên của chúng ta là nghe một mặt của một người trong trường hợp nào đó và ngay lập tức đưa ra quyết định có lợi cho người đó. Anh ấy nghe có vẻ thuyết phục và chúng ta đồng cảm với anh ấy. Sau đó, chúng ta biết rằng anh ta chỉ là một mặt của câu chuyện. Khi chúng ta nghe thấy phía bên kia, chúng ta nhận ra rằng người đầu tiên đã bóp méo sự thật hoặc ít nhất là tô màu chúng theo ý mình. Vì vậy, “Người tiên cáo nghe như phải lẽ; Song bên đàng kia đến, bèn tra xét người” (Châm 18:17). Khi chúng ta đưa ra quyết định trước khi cố gắng xác định sự thật đầy đủ, chúng ta hành động kém công bình hơn so với hệ thống tư pháp của thế giới và đặt mình dưới sự kiểm duyệt của Châm 18:13, "Trả lời trước khi nghe, Ấy là sự điên dại và hổ thẹn cho ai làm vậy"
Khi Xíp-ba báo cáo với Đa-vít rằng Mê-phi-bô-sết hy vọng giành lại được ngai vàng, Đa-vít đã chấp nhận lời vu khống mà không cần điều tra và giao tất cả tài sản của Mê-phi-bô-sết cho Xíp-ba (2 Sa-mu-ên 16: 1-4). Sau đó Mê-phi-bô-sết có cơ hội nói cho nhà vua biết sự thật. Sau đó Đa-vít nhận ra rằng ông đã đưa ra quyết định mà không có đầy đủ bằng chứng.
Chúa Jêsus đã công nhận nguyên tắc này. Ngài nói rằng lời chứng của Ngài về chính Ngài là không đầy đủ (Giăng 5:31). Vì vậy, Ngài đã trình bày lời chứng của bốn nhân chứng: Giăng Báp- tít (câu 32-35); các việc làm của Ngài (câu 36); Đức Chúa Trời, Cha (câu 37, 38); Kinh thánh (câu 39, 40).
Bằng cách không lấy được lời khai có thẩm quyền của hai hoặc ba nhân chứng, chúng ta có thể làm cho nhiều tấm lòng tan nát, thanh danh người ta bị hủy hoại, hội thánh bị chia rẽ và tình bạn bị cắt đứt. Nếu làm theo Lời Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ tránh được hàng tấn bất công và sự tổn thương của con người.