Ma-thi-ơ 10: 29-30
Những người bất hạnh nhất là những người luôn lo lắng, luôn nhìn chằm chằm vào bóng tối. Hỡi bạn là người sợ hãi điều gì có thể xảy ra ngày mai, đến nỗi hôm nay bạn không thể vui mừng được; bạn là người kỳ lạ đến mức muốn ngửi mùi một ngọn núi lửa chưa nổ ra dưới mọi ngọn đồi xanh tươi của bạn. Bạn nghĩ nhiều về những vết đen trên mặt trời hơn là mặt trời. Bân buồn về chiếc lá khô hơn bạn nghĩ về những tán lá xanh tươi của cả khu rừng. Bạn là người sống trong nỗi buồn nhiều hơn là niềm vui - vâng, bạn là những người không có hạnh phúc.
Đừng quên mang những lo lắng hàng ngày của bạn đến cùng Chúa! Bạn có thể nghĩ rằng chúng quá nhỏ để được trình lên Đấng Tối Cao. Nhưng những lo lắng lớn lao của chúng ta có lớn trước mắt Đức Chúa Trời như khi chúng xuất hiện với chúng ta không? Và nhu cầu nhỏ của chúng ta chẳng phải là một phần nhỏ của tổng thể sao? Trong mọi trường hợp, những lo âu nầy quan trọng đối với chúng ta lắm. Dù sao thì Đức Chúa Trời cũng hạ cố quá sâu: chúng ta không cần phải sợ rằng mình sẽ kéo Ngài xuống quá thấp. Bạn có thể đến với Chúa khi bạn mất chiếc chìa khóa, vì ngón tay đau, vì một lời nói không hay mà bạn đã nói với bạn mình. Người cha làm khổ con mình thì không có gì là nhỏ cả; Đức Chúa Trời vĩ đại, Đấng đã đếm những sợi tóc trên đầu bạn, không có ý muốn của Ngài thì không một con chim sẻ nào rơi xuống đất (Ma-thi-ơ 10: 29,30) sẽ không coi bạn là kẻ xâm phạm. nếu bạn đem những nhu cầu hàng ngày của mình trình lên cho Ngài