Sáng thế ký 1:26
Khi con gấu nâu Bruno bị bắn vào năm 2006, dân chúng cả nước Đức đã phản đối kịch liệt. Một đài tưởng niệm với một cây thánh giá bằng gỗ đã được dựng lên, một thông báo cáo phó được đặt ra và các cuộc tuần hành phản đối được tổ chức.
Khi chó đã cắn người, một ngón trỏ đưa lên cảnh báo rằng không nên tấn công đồng loại là chó. Dù sao thì người đàn ông cũng đáng trách chứ không phải con chó. Xã hội Tây phương coi trọng động vật, đôi khi coi trọng hơn người.
Tình yêu động vật là tốt và tốt tất cả. Nhưng tình yêu đối với động vật đã trở thành "tình yêu của loài khỉ" đối với nhiều người. Ví dụ, nếu bạn nói về "những kẻ săn mồi nguy hiểm", bạn sẽ cau mày trước sự phân biệt đối xử được cho là như vậy. Những con vật cũng không thể không có những chiếc răng sắc nhọn của chúng!
Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, đại hội giáo hội đại kết (Ecumenical church do giáo hoàng cổ xúy) đầu tiên cho "con người và động vật" đã diễn ra ở Dortmund Đức vào cuối tháng 8 năm 2010. Có tiếng cầu nguyện và tiếng sủa trong hội trường. Các mục sư và nhà thần học ở đó, đã chống lại các lò giết mổ lớn và thậm chí còn nói rằng sự tồn vong của loài người sẽ không đáng mơ ước đối với trái đất. Nếu không có con người, những con vật đáng thương sẽ tốt hơn nhiều ...
Trong Sáng thế ký 1: 27-28, chúng ta tìm thấy những câu quan trọng mà ngày nay dường như bị bỏ qua:
Con người được tạo ra theo hình ảnh của Đức Chúa Trời (chứ không phải là một khối tế bào, mà anh có thể loại bỏ theo ý muốn).
Con người được tạo ra, có nam và nữ (và không nên bỏ qua những khác biệt này).
Con người được hướng dẫn để có khả năng sinh sản (và không giữ số lượng con cái thấp nhất có thể).
Con người nhận được nhiệm vụ cai trị động vật (và không nên ngang hàng với chúng).
Xã hội đã đi lạc xa với các chuẩn mực Kinh thánh biết dường nào! Điều này cũng áp dụng cho việc đối phó với động vật. Tất nhiên không có gì sai trong việc bảo vệ và xem xét các loài bật, nhưng khi con vật được đặt ngang hàng với con người, điều gì đó hoàn toàn không ổn đã xảy ra rồi.