Ma-thi-ơ 8: 18-26 "Vả, khi Jêsus thấy quần chúng đông ở xung quanh mình, bèn truyền qua bờ bên kia. Có một văn sĩ đến cùng Ngài mà rằng: "Thưa thầy, không cứ thầy đi đâu tôi sẽ theo đó." 20 Jêsus đáp rằng: "Cáo có hang, chim trời có ổ; song Con người
không có chỗ gối đầu." Lại một môn đồ khác nói cùng Ngài rằng: "Thưa Chúa xin cho tôi về chôn cha tôi trước đã." Nhưng Jêsus phán rằng: "Hãy theo ta, để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Đoạn,Ngài xuống thuyền, các môn đồ theo Ngài. Bỗng có cơn bão lớn nổi lên giữa biển, đến nỗi sống dậy phủ thuyền; nhưng Ngài đương ngủ. Môn đồ đến đánh thức Ngài mà kêu rằng: "Chúa ôi, cứu chúng tôi với, chúng tôi chết mất!" Ngài phán rằng: "Sao các ngươi nhát sợ, hỡi kẻ ít đức tin kia?" Ngài bèn dậy, quở gió và biển, thì liền yên lặng như tờ"
Có một sự tương phản nổi bật giữa câu 19 và 21. Khi Chúa Giê-su chuẩn bị đi qua bờ bên kia, một thầy thông giáo đến thưa rằng: "Thưa Thầy, con sẽ theo Thầy mọi lúc mọi nơi.” Người này giống như chúng ta, đã bị thu hút bởi một người cao sang đáng yêu và muốn đi theo Ngài một cách vui vẻ. Nhưng anh không thấy khó khăn trên đường đi, không từ bỏ bản thân và không vác thập giá. Anh cũng tin rằng có thể tự mình đi theo, bất cứ nơi nào Chúa có thể đến. Ngay lập tức anh ta đối diện với thập tự giá - không chỗ gối đầu- với đặc tính của con đường, với sự từ chối và mất mát mà sẽ kéo theo. Anh ta biến mất, chúng ta không còn nghe tin tức về anh ta nữa.
Trường hợp thứ hai thì khác. Người nầy không thối lui khi đi, nhưng anh ta đã đặt ra một điều kiện. Lòng anh bị phân chia nên anh xin: “Cho phép con về chôn cất cha con trước đã.” Tình cảm dành cho cha đã níu kéo anh lại. Nhưng “ai yêu cha hoặc mẹ hơn Ta, thì không xứng với Ta.” Do đó, Chúa tuyên bố rõ ràng về lòng trung thành vô điều kiện và tức thời bằng những lời: “Hãy theo ta và để kẻ chết chôn kẻ chết.” Anh phải học điều đó. nếu anh ta muốn trở thành một môn đồ. Không phải khuynh hướng của trái tim anh ta hay sự thúc đẩy của những tình cảm dịu dàng nhất, nhưng ý muốn của Chúa phải hướng dẫn con đường của anh ta.
Sau những lời dạy này, “khi Ngài xuống thuyền, các môn đồ theo Ngài.” Ngài đã dạy họ cách đi theo Ngài; và đó là mối liên hệ giữa các sự kiện này. Ngay khi họ lên thuyền, một cơn bão dữ dội đã nổ ra, “khiến con thuyền bị sóng biển che phủ; nhưng Chúa đã ngủ. ”Ở đây chúng ta được thấy tính cách của một môn đệ, anh ấy đi qua sóng gió, mây mù và bão tố và do đó cuộc sống luôn gắn liền với nguy hiểm, bởi vì người môn đệ phải đối mặt với mọi sức mạnh và thù địch từ quyền lực Sa- tan. .
Hơn nữa thường thường có vẻ như Chúa đang ngủ, tựa hồ đối với Ngài dường như những nguy hiểm môn đồ gặp, Ngài cũng không biết, đừng nói là thờ ơ. Nhưng nếu sự nguy hiểm của con đường và sự thử thách của các môn đệ được lộ ra cho chúng ta ở đây hôm nay, thì có sự giúp đỡ của Chúa. “Các môn đồ đến đánh thức Ngài và thưa rằng: Lạy Chúa, xin cứu chúng con, chúng con đang bị chết! Vì trước tiếng la hét của họ, Chúa can thiệp ngay lập tức và sau khi khiển trách họ về sự sợ hãi và niềm tin vụn vặt , “Chúa đã đe dọa gió to và biển cả; và liền có một khoảng im lặng lớn".
Ngài muốn dạy họ, và cả chúng ta, rằng Ngài đủ khả năng đối phó với những nguy hiểm trên đường đi, và mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Ngài. Dù cơn bão có thể dữ dội đến đâu, và đó là sức mạnh của Ngài. Ngài đã kêu gọi chúng ta đi theo Ngài, là quá đủ cho tất cả các nhu cầu của chúng ta và cho một cuộc hành trình an toàn vượt qua mọi cám dỗ và kháng cự đến từ “bờ bên kia”. Bằng cách này, Ngài tự tôn vinh mình khi đối mặt với mọi nỗ lực của kẻ thù và củng cố đức tin của các môn đồ qua sự bày tỏ quyền toàn năng của mình.