Nếu tôi hỏi từng người một, bạn coi thử thách nào là khó khăn nhất mà các Cơ Đốc nhân phải đối mặt là gì? Có lẽ tôi sẽ nhận được nhiều câu trả lời khác nhau. Câu trả lời của tôi có thể làm bạn ngạc nhiên nhiều, nhưng nó được dựa trên hơn năm mươi năm trong toàn bộ chức vụ Cơ đốc giữa các hội thánh mà có. Tôi tin rằng bài kiểm tra khó khăn nhất, trắc nghiệp khó nhất mà chúng ta phải đối mặt- và điều nầy chúng ta ít có khả năng vượt qua nhất - là SỰ THÀNH CÔNG.
Một tôi tớ kì cựu của Chúa người Trung Quốc, đã trải qua hơn 20 năm tù vì đức tin của mình và về sau đã ra đi với Chúa, đã đưa ra nhận xét cá nhân này: “Tôi đã thấy nhiều người có khởi đầu tốt, nhưng ít người có kết thúc tốt”. Tôi có thể nói giống như vậy. Sau đây là những ví dụ về những người đã đạt được sự thành công, chúng ta sẽ xem xét một số vị vua của Y-sơ-ra-ên.
1 - Ba vị vua đầu tiên
--Vị vua đầu tiên, Sau-lơ, là một người trẻ mạnh mẽ, xuất sắc, người mà đầu tiên trong sự nghiệp của mình đã giành được nhiều chiến thắng quân sự. Nhưng khi được Đức Chúa Trời sai đi trong một sứ mệnh tiêu diệt người A-ma-léc, ông đã sợ hãi dân chúng nên không vâng phục trọn vẹn lệnh của Đức Chúa Trời. Kết quả, tiên tri Sa-mu-ên đã đến trao cho ông một thông điệp rằng Đức Chúa Trời đã từ bỏ ông ta làm vua. Vấn đề gốc rễ của Sau-lơ được tóm tắt trong sứ điệp của Sa-mu-ên: “Lúc ngươi còn nhỏ theo con mắt của ngươi, ngươi há chẳng trở nên đầu trưởng của các chi phái Y-sơ-ra-ên sao?” (1 Sa 15:17)
Nếu Sau-lơ vẫn cứ khiêm nhường, Đức Chúa Trời có thể ban phước cho ông. Nhưng khi ông tự hào, Đức Chúa Trời đã phải gạt ông sang một bên. Điều này áp dụng cho tất cả chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ theo con mắt của mình, chúng ta dành chỗ cho sự vĩ đại của Đức Chúa Trời. Nhưng khi chúng ta trở nên vĩ đại theo mắt mình, chúng ta không còn chỗ để Đức Chúa Trời bày tỏ sự vĩ đại của Ngài qua chúng ta.
Lòng kiêu hãnh của Sau-lơ đã khiến ông đi đến một kết cục bi thảm. Đêm cuối cùng của cuộc đời, ông ta đã hỏi ý kiến một bà phù thủy, và ngày hôm sau ông ta tự sát trên chiến trường.
--Vị vua kế tiếp, Đa-vít, là một người vừa lòng Đức Chúa Trời. Trong nhiều năm, ông đã phải sống như một kẻ chạy trốn, bị vua Sau-lơ bức hại và săn lùng. Tuy nhiên, ông đã trải qua tất cả những điều đó một cách đắc thắng và cuối cùng ông đã có một chứng ngôn tuyệt vời: “Đức Giê-hô-va đã thưởng tôi tùy sự công bình tôi. Báo tôi theo sự thanh sạch của tay tôi, Vì tôi đã giữ theo các đường lối Đức Giê-hô-va. Chẳng có làm ác xây bỏ Đức Chúa Trời tôi” (Thi 18:20-21). Nhưng sau đó, Đa-vít đã thay đổi, và ngôn ngữ của ông ấy cũng vậy: “Đức Chúa Trời ôi! xin hãy thương xót tôi tùy lòng nhân từ của Chúa; Xin hãy xóa các sự vi phạm tôi theo sự từ bi rất lớn của Chúa. Xin hãy rửa tôi cho sạch hết trọi gian ác, Và làm tôi được thanh khiết về tội lỗi tôi.” (Thi 51:1-2)
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao có sự thay đổi? Đa-vít đã trải qua sự thành công. Được lập làm vua trên cả Y-sơ-ra-ên, chiến thắng trên tất cả kẻ thù của mình, ông được hưởng thành quả của sự thành công. Ông ta không còn chiến đấu nữa. Ông vẫn ở nhà tại Jerusalem, tự do nuông chiều vui hưởng tất cả những gì mình mơ ước.
Vì vậy, ông đã không ngần ngại quyến rũ Bát-sê-ba, vợ của một tướng lãnh của mình, U-ri. Ông cũng không ngại kiếm cách giết U-ri để che giấu tội lỗi của mình. Trong thời kỳ thành công của Đa-vít, ông đã quên đi những nguyên tắc mà trước kia ông đã sống trước khi trở thành vị vua.
Cảm ơn Chúa, cuối cùng Đa-vít đã ăn năn và Đức Chúa Trời tha thứ cho tội lỗi của ông. Tuy nhiên, tội lỗi của Đa-vít đã tạo ra một bóng tối trên con cháu của ông từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đức Chúa Trời đã cảnh cáo ông ta: “Nên bây giờ, gươm chẳng hề thôi hủy hoại nhà ngươi,.. ”. (2 Sa 12:10). Điều quan trọng mà tất cả chúng ta phải nhớ là sự tha thứ của Đức Chúa Trời không nhất thiết hủy bỏ mọi hậu quả của tội lỗi chúng ta.
--Con trai của Đa-vít, Sa-lô-môn, người kế vị ông, đã được Chúa yêu quý và chọn lựa. Bởi vì ông khiêm nhường thừa nhận nhu cầu của mình về sự khôn ngoan, Đức Chúa Trời cũng đã ban cho ông giàu có và danh dự. Ông trở thành người khôn ngoan, giàu nhất và nổi tiếng nhất trong tất cả các vị vua của Y-sơ-ra-ên.
Tuy nhiên, mặc dù có tất cả sự khôn ngoan của mình, Sa-lô-môn đã không vượt qua được bài kiểm tra về sự thành công. Vì như vậy, “Trong buổi già yếu, các hoàng hậu của Sa-lô-môn dụ lòng người đi theo các thần khác: Đối cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, lòng người chẳng trọn lành như thể lòng của Đa-vít, là cha người. Vì Sa-lô-môn cúng thờ Át-tạt-tê, nữ thần của dân Si-đôn, và thần Minh-côm(b), là thần đáng gớm ghiếc của dân Am-môn. Như vậy, Sa-lô-môn làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va, chẳng vâng theo Đức Giê-hô-va cách trọn lành như Đa-vít, cha người, đã làm!” ( Các vua 11)
Sa-lô-môn đã làm điều ác trước mắt Ðức Giê-hô-va. Mặc dù khởi đầu trong vinh quang của mình, cuối cùng Sa-lô-môn đã chết một như một người thờ hình tượng. Chúng ta không biết ông có kịp ăn năn trước khi chết hay không.
2 - Hai vị vua khác
Tiếp sau Sa-lô-môn, vương quốc đã bị chia cắt. Tất cả vua của Y-sơ-ra-ên, vương quốc phía bắc, đều trở thành những người thờ thần tượng và bị Đức Giê-hô-va từ bỏ. Nhiều vị vua của vương quốc miền nam, Giu-đa, cũng đã lìa bỏ Đức Giê-hô-va chạy theo sự thờ thần tượng. Tuy nhiên, có một số vị vua thực sự chân chính trong Giu-đa. Tuy nhiên, không ai trong số họ hoàn toàn vượt qua bài kiểm tra sự thành công
Ví dụ, Ê-xê-chia đã giới thiệu các sự cải cách sâu rộng và tái lập sự thờ phượng thật sự của Đức Giê-hô-va. Khi San-chê-ríp, vua của A-si-ri, vây hãm Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-hô-va can thiệp và ban một sự giải cứu kỳ diệu cho Ê-xê-chia và dân của Ngài. Sau đó, khi Ê-xê-chia bị bệnh đến mức chết, Chúa không chỉ chữa lành cho ông ta, mà còn cho ông ta một dấu hiệu kỳ diệu bằng cách đảo ngược quá trình chuyển động của mặt trời. Ngài cũng hứa với Ê-xê-chia mười lăm năm cuộc đời. (2 Sử 32:25).
Dấu hiệu kỳ diệu trong ánh mặt trời đã mở rộng danh tiếng của Ê-xê-chia đến các quốc gia khác. Kết quả là, đại sứ đến từ Ba-by-lôn. Háo hức bởi sự chú ý của họ, Ê-xê-chia đã cho họ nhìn thấy mọi thứ có giá trị trong cả vương quốc của mình. Nhưng ông đã không dâng vinh quang cho Đức Chúa Trời!
Kinh thánh cung cấp hai ý kiến soi sáng về hành vi của Ê-xê-chia: “Nhưng Ê-xê-chia chẳng báo đáp lại ơn Chúa mà người đã lãnh, vì lòng người tự cao…” (2 Sử 32:21).
“Song khi sứ giả mà vua Ba-by-lôn sai đến người đặng hỏi thăm dấu lạ đã xảy ra trong xứ, thì Đức Chúa Trời tạm lìa bỏ người đặng thử người, để cho biết mọi điều ở trong lòng người” (2 Sử 32:31)..
Từ Ê-xê-chia chúng ta có thể học hai điều:
Thứ nhất, nếu Đức Chúa Trời ban cho bạn một số phép lạ đặc biệt, điều đó không làm cho bạn thành một người đặc biệt; nó chỉ có nghĩa là bạn có một Đức Chúa Trời đặc biệt.
Thứ hai, nếu Đức Chúa Trời rút sự hiện diện của Ngài và dường như không còn tích cực làm việc trong cuộc sống của bạn, điều đó có nghĩa là Ngài đang thử nghiệm bạn để xem bạn sẽ cư xử như thế nào khi còn lại một mình.
Sau này trong lịch sử của Giu-đa, đã có một vị vua công bình khác —Giô-si-a. Giống như Ê-xê-chia, Giô-si-a cũng giới thiệu những cải cách triệt để và phục hồi sự thờ phượng thật sự của Đức Giê-hô-va. Ông cũng phá hủy bàn thờ thần tượng tại Bê-tên ở vương quốc phía bắc. Nhưng, những thành công của Giô-si-a khiến ông tự tin, và trở nên người bừa bãi. Ông không hỏi ý kiến của Chúa và khi đối mặt với cảnh báo long trọng, ông đã chống đối Pha-ra-ôn Nê-cô, vua của Ai Cập, và đã bị giết trong trận chiến. Với ông ta, ánh sáng lung linh trong niềm hi vọng cuối cùng của Giu-đa cũng đã chết.
3 - Những người thành công trong Tân Ước
Điều gì về Tân ước? Có cung cấp các tiêu chuẩn khác nhau không? Chúng ta hãy nhìn vào tính cách quan trọng nhất: chính Chúa Jêsus và ba môn đệ hàng đầu của Ngài, Phi-e-rơ, Giăng và Phao-lô. Kết cuộc của họ ra sao?
Chúa Jêsus, tất nhiên, là duy nhất - Con hoàn hảo, vô tội của Đức Chúa Trời. Ngài không bao giờ kinh nghiệm sự thất bại. Tuy nhiên, Ngài đã kết thúc cuộc đời Ngài khi treo lơ lửng trên thập tự giá, trước sự chế nhạo của tội nhân . Đó là lần cuối cùng thế giới nhìn thấy Chúa Jêsus. Sự phục sinh tiếp theo của Ngài, và vinh quang theo sau, chỉ được tiết lộ cho “những nhân chứng được Đức Chúa Trời chọn trước.” (Công vụ 10:41).
Tuy nhiên, theo như thế giới nghĩ, Đức Chúa Trời chưa bao giờ tìm cách lập kỷ lục thẳng thắn. Còn Phi-e-rơ, người lãnh đạo mười hai sứ đồ thì sao? Theo truyền thống đáng tin cậy, Phi-e-rơ cũng kết thúc cuộc đời của mình trên một thập tự giá - đầu bị đóng đinh chúc xuống dưới, theo yêu cầu của chính mình, bởi vì ông ta không cảm thấy xứng đáng chịu khổ theo cùng cách với Chúa của mình.
Chúng ta không có hồ sơ đáng tin cậy về cái chết của Giăng. Nhưng chúng ta biết rằng trong tuổi già của mình, ông đã bị đày đến hòn đảo đất đá cằn cỗi của Bát-mô, nơi ông nhận được những khải tượng ghi lại trong sách Khải Huyền. Còn Phao-lô thì sao? Chúng ta có hồ sơ riêng của ông kể việc ông và các sứ đồ bạn bè của ông đã sống như thế nào: “Cho đến giờ nầy chúng tôi vẫn chịu đói chịu khát, trần truồng, bị thoi vả, lưu lạc bơ vơ, chịu lao khổ, dùng chính tay mình làm việc. Khi bị mắng nhiếc, thì chúng tôi chúc phước; khi bị bắt bớ, thì chúng tôi nhịn chịu; khi bị huỷ báng, thì chúng tôi khuyên lơn; đến nay người ta vẫn coi chúng tôi như rác rến của thế giới, cặn bã của muôn vật” (1 Cor 4:11-13).
----Khả Năng Tái Sản Sinh Cuộc Đời
Cuối cùng, sau một chức vụ mạnh mẽ và kỳ diệu, mở phúc âm ra cho thế giới dân ngoại, Phao-lô đã kết thúc khi phải mang xiềng xích trong ngục tối lạnh lẽo ở La Mã, bị một số đồng công thân thiết nhất của mình bỏ rơi. Sau đó ông ta bị đưa ra ngoài hành quyết công khai bằng cách chém đầu. Những hồ sơ này về Chúa Jêsus, Phi-e-rơ, Giăng và Phao-lô có nghĩa là tất cả những Cơ đốc nhân đã cam kết nhất thiết phải chết vì tử vì đạo phải không? Hay có Cơ đốc nhân cam kết nào có thể giàu có không? Không!
Nhưng họ thực thi một điểm cực kỳ quan trọng: chúng ta không bao giờ để thế giới lôi kéo mình chấp nhận các tiêu chuẩn thành công của họ. Chúng ta không bao giờ phải tìm kiếm sự chấp thuận của thế giới. Khát vọng nổi tiếng luôn nguy hiểm.
Chúa Giêsu đã đưa ra một số cảnh báo mạnh mẽ chống lại điều này. Đối với những người Pha-ri-si, Ngài nói: “Các ngươi là người tự xưng nghĩa trước mặt người ta, song Đức Chúa Trời biết lòng các ngươi; vì điều gì được tôn quí giữa người ta, thì là gớm ghê trước mặt Đức Chúa Trời”. Đối với các môn đệ của Ngài, Ngài phán: “Khốn thay cho các ngươi, khi mọi người đều nói tốt cho các ngươi! Vì tổ phụ họ cũng đãi các tiên tri giả như vậy” (Lu-ca 16:15, Lu 6: 26).
- Chìa khóa sự thành công thật
Về mặt tinh thần, tôi đã đối chiếu kết cuộc của năm vị vua đó trong Cựu Ước với các môn đệ của Chúa Jêsus. Chìa khóa là gì để đạt được thành công lâu dài? Chúa đã dẫn tôi đến hai câu kinh thánh. Thứ nhất, những lời của Phao-lô trong I Cô-rinh-tô 7:25: “song tôi tỏ ý kiến tôi như kẻ đã được Chúa thương xót để làm người đáng tin”
Tôi thấy rằng để trung thành, tôi phải hoàn toàn phụ thuộc vào lòng thương xót của Chúa. Tôi không thể dựa vào bất cứ điều gì khác: nền tảng học vấn, những ân tứ thuộc linh, những thành tựu trong quá khứ , những năm phục vụ Cơ đốc của tôi. Chỉ có một điều có thể giữ cho tôi trung thành: lòng thương xót của Đức Chúa Trời. Tôi phải làm cho nó thành mục đích trung tâm của cuộc đời mình để có ý thức và liên tục lệ thuộc vào lòng thương xót của Đức Chúa Trời. Tôi phải bảo vệ mình chống lại bất cứ thứ gì che mờ đi hoặc ngu si đần độn cảm giác lệ thuộc của mình.
Đặc biệt, tôi phải tỉnh thức đối với bất kỳ hình thức nào của niềm tự hào, đó là, về bản chất, sống độc lập, tự phụ. Thứ hai, lời của Chúa Jêsus trong Giăng 4:34: “Đồ ăn của ta tức là làm theo ý chỉ của Đấng đã sai ta, và làm trọn công việc Ngài”. Thức ăn của Chúa Jêsus — nguồn gốc sự sống và sức mạnh của Ngài - là sự quyết tâm làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời cho đến cuối đời mình. Đó là thành công thực sự mà bạn và tôi phải nhắm tới.
D.P.