Satan, kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, đã phải chịu một đòn chí mạng khi phát hành cuốn sách cuối cùng này. Mặc dù sự thật là Đấng Christ đã giáng cho anh ta một nhát dao tử thần trên thập tự giá (Hê 2: 14), nhưng kẻ thù bị đánh bại đó vẫn được phép đi lại (1 Phi 5: 8 cho đến khi anh ta bị xích vào vực sâu (Khải 20: 2,3). Nhân loại sẽ không bao giờ biết đến kết cục nhục nhã của anh ta, nếu Đức Chúa Trời đã không ban cho chúng ta cuốn sách Khải Huyền.
Do đó anh ta phản đối hồ sơ của nó và ngăn mọi người đọc sách đó.
Tuy nhiên, Chúa đã dành một phước lành đặc biệt cho những ai mở phần này của Thánh Kinh và đọc nội dung thánh thiêng của nó. “Phước cho kẻ đã đọc và nghe những lời của lời tiên tri này, và tuân giữ những điều đã viết trong đó: vì thời gian đã đến gần” (Khải huyền 1: 3). Việc đọc Kinh thánh trước công chúng là một cách thực hành của Giáo hội thời Tân Ước sơ khai đã vay mượn từ các hội đường Do Thái. Người Do Thái trong tình trạng phân tán, để giữ cho đức tin của các tổ phụ của họ được tồn tại, họ đã tụ tập thành những nhóm nhỏ vào những ngày Sabát.
Kinh thánh sau đó đã được đọc công khai. Một giáo đường Do Thái địa phương có thể chỉ sở hữu một vài cuộn Kinh thánh. Vì các cuộn sách Kinh thánh ban đầu được viết tay nên rất ít và nhiều người Do Thái không có may mắn sở hữu chúng như chúng ta ngày nay. Do đó, những người nghe đều được ban phước như nhau. Một người có thể không có bản sao hoặc không biết chữ, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe và làm theo Lời Đức Chúa Trời.
Sách Khải Huyền được gửi đến toàn thể nhân loại -- người đọc và người nghe. Điều thú vị là không có gì trong sách nầy được đề cập về sự hiểu biết. Chúng ta vượt qua giới hạn của khả năng tạo vật của mình khi cố gắng tăng kích thước của Đức Chúa Trời và những điều mặc khải của Ngài theo lý trí của con người. Nơi nào lý trí dừng lại, sự mặc khải bắt đầu. Niềm tin được coi là thừa khi mọi thứ có thể được nắm bắt ở ngưỡng của lý trí. Điều này đúng với tất cả những điều liên quan đến thần tánh. Điều này không có nghĩa là Đức Chúa Trời chống lại lý trí mà chỉ đơn giản là NGÀI nằm bên ngoài những suy nghĩ tốt nhất của chúng ta về Ngài.
Chúng ta là những con ngườimau chết mất bị ràng buộc với thời gian nhưng NGÀI là vĩnh cửu. Chúng ta bị giới hạn bởi không gian nhưng Ngài có mặt khắp nơi. Chúng ta phải chịu những hạn chế lớn đối với sự hiểu biết của mình nhưng NGÀI là Đấng Toàn Tri "tuyên bố sự kết thúc ngay từ ban đầu" (Ê-sai.46: 10). "Phước cho người gìn giữ những câu nói của cuốn sách này (Khải huyền)".