Khải 22: 8-9, "Chính tôi là Giăng đã thấy và nghe những điều đó. Khi nghe và thấy rồi, tôi sấp mình xuống để thờ lạy trước chân thiên sứ đã tỏ những điều ấy cho tôi. Song người nói cùng tôi rằng: “Kìa, đừng làm vậy! Ta là đồng bộc với ngươi, với anh em ngươi là các tiên tri, và với những kẻ giữ các lời trong sách nầy. Hãy thờ lạy Đức Chúa Trời”.
Công vụ 12: 22-23; Công vụ 10: 26; Công vụ 14,13-14;
Sự thờ phượng và lòng sùng kính chỉ dâng lên cho Đức Chúa Trời chứ không cho con người và cũng không cho các thiên thần. Kinh văn làm cho điều đó nên rất rõ ràng.
--Sự tôn kính mọi người: --Phao-lô và Phi-e-rơ từ chối mạnh mẽ sự thờ phượng đó (Công vụ 14: 13–14; Công vụ 10:26). Hê-rốt đã muốn được loài người thờ phượng - và bị một thiên sứ của Chúa đánh thẳng vào người, dẫn đến cái chết của ông (Công vụ 12: 22-23).
--Sự tôn kính các thiên thần:-- Các thiên thần từ chối sự thờ phượng của con người và hoàn toàn đồng ý với Đức Chúa Trời trong việc này-- không cho thờ lạy các thiên sứ (Col. 2:18). Sứ đồ Giăng cũng kinh nghiệm điều này trên Bát-mô (Khải 22: 8–9). Satan, một thiên thần sa ngã, lại tự cho phép mình được tôn thờ một cách thần thượng- kết cục của hắn sẽ là hồ lửa (Khải. 13:4; 20:10).
Sự tôn kính Đức Chúa Trời: --Con người và các thiên sứ đã thờ phượng Đức Chúa Trời - và chỉ một mình Ngài - ngày nay (Thi 95: 6; Ês 6: 1-4); và họ cũng sẽ làm điều đó trong cõi đời đời (Khải. 5: 11-14). Sự tôn kính này cũng áp dụng cho Chúa Giêsu, bởi vì Ngài là Đức Chúa Trời và đó là lý do tại sao Người không từ chối việc 11 môn đồ tôn kính, thờ al5y Ngài trên một hòn núi ở Ga-li-lê trước khi Ngài ban Đại mạng lệnh truyền đạo cho họ. Math 28: 9).