Lu-ca 16:10, “Ai trung tín trong việc nhỏ hơn hết, cũng trung tín trong việc lớn; còn ai bất nghĩa trong việc rất nhỏ, cũng bất nghĩa trong việc lớn”.
a) Trung thành trong những điều nhỏ nhặt
Mỗi người trong số những người kể trên phải đảm nhận những nhiệm vụ nhỏ và chứng minh lòng trung thành của họ trước khi bắt đầu nhiệm vụ lớn của mình. Đây là một nguyên tắc đối với Đức Chúa Trời, vì “ai trung thành ít thì cũng trung tín nhiều” (Lu 16:10- Gk). Giô-sép đã có thể chứng minh lòng trung thành của mình với tư cách là một nô lệ, Môi-se và Đa-vít trước tiên phải chăn cừu, Giô-suê, Sa-mu-ên và Ê-li-sê ban đầu được huấn luyện phục vụ người tiền nhiệm của họ. Không ai trong số họ đã khởi đầu giữ một vị trí quan trọng cả. Họ không muốn có một “sự nghiệp” thuộc linh càng sớm càng tốt. Nhưng Đức Chúa Trời có thể chọn họ vì Ngài nhìn thấy sự trung thành của họ trong những điều nhỏ nhặt.
Ngay cả ngày nay, Đức Chúa Trời cũng chỉ thử nghiệm các tôi tớ của Ngài trên quy mô nhỏ. Ngài nhìn vào hành vi hàng ngày của bạn. Bạn cư xử thế nào trong gia đình? Bạn có hiếu khách không? Bạn có đang quản lý tốt tài chính của mình không? Làm thế nào để bạn đối phó với rượu? Bạn có giữ kẽ khi ai đó nói với bạn điều gì đó một cách tự tin? Bạn có tiếng tốt nào trong môi trường người vô tín của bạn? Bạn ứng xử như thế nào trong các tình huống xung đột? Bạn đang ở nhà với quyển Kinh thánh thường xuyên trên tay? Đây là tất cả những câu hỏi ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bạn, nhưng là những câu hỏi quan trọng đối với tư cách làm tôi tớ Đức Chúa Trời của bạn.
Và khi bạn đã chứng tỏ được bản thân mình làm tốt trong những việc nhỏ, thì sẽ có những nhiệm vụ lớn hơn mà bạn có thể làm cho Đức Chúa Trời. Đối với một anh em trai trẻ, đây chắc chắn sẽ không phải là bài phát biểu đầu tiên tại một hội nghị Kinh thánh toàn quốc hoặc một bài giảng trong một hội thánh lân cận, nơi mà dù sao đi nữa thì nguy cơ phải tự trình bày bản thân là quá lớn. Các nhiệm vụ sẽ phù hợp với độ tuổi và sự phát triển thuộc linh.
b) Tin cậy vào Đức Chúa Trời thay vì tự tin-
Giô-sép lo sợ cho cuộc sống của mình trong tù. Hi vọng duy nhất của anh là Đức Chúa Trời. Đa-vít chạy trốn khỏi Sau-lơ. Ông tìm thấy nơi nương náu là Đức Chúa Trời hết lần này đến lần khác. Giô-suê đã học được quyền năng của Đức Chúa Trời qua bàn tay giơ lên của Môi-se chiến đấu với A-ma-léc. Và Môi-se lần đầu tiên được Đức Chúa Trời đưa vào sa mạc khi chính tay ông cố gắng cứu dân Israel khỏi người Ai Cập. Sau đó, ông học được cách để cho Chúa tranh luận thay cho ông và ông chỉ im lặng.
Nếu bạn tin cậy vào chính mình, vào sức mạnh thuộc linh, vào sự hiểu biết của mình về Kinh thánh hoặc vào ân tứ của bạn, bạn là người vô dụng đối với Đức Chúa Trời. Bởi vì mỗi kinh nghiệm về đức tin mà Đức Chúa Trời ban cho bạn, bạn sẽ ghi điểm lại cho chính mình. Nhưng nếu bạn tin cậy một mình Đức Chúa Trời, bạn sẽ ghi công cho Ngài về tất cả những gì Ngài đã làm trong đời bạn. Gia-cốp là một ví dụ điển hình. Ông ta chỉ trở thành “Israel”, tức là “chiến binh của Đức Chúa Trời” sau khi Đức Chúa Trời liên tục nhắc nhở ông ta về khớp háng bị trật khớp của ông rằng sức mạnh thiên nhiên của chính ông ta đã bị phá vỡ rồi (Sáng 32:26, 29).
Bạn có thấy rằng việc đào tạo cơ bản của bạn trong trường học của Đức Chúa Trời không được hoàn thành hoàn toàn vào một vài điểm nào đó chăng?. Trung thành trong những điều nhỏ nhặt, ý thức về sự yếu đuối của bản thân và tin tưởng vào quyền năng của Đức Chúa Trời là những điều mà chúng ta phải học đi học lại nhiều lần.
--Marco Lessmann