Các vấn đề được bốn loại câu hỏi này đặt ra bao gồm các thành phần cấu tạo nên văn hóa cao nhất của con người. Tuy nhiên, mỗi loại câu hỏi đều không đề cập gì đến Đấng Christ, tức Đấng là sự thay thế toàn bộ, toàn diện. Vì những người chất vấn Ngài không chú ý đến Đấng Christ nên chính Chúa đã bổ khuyết khi Ngài hỏi ngược lại họ: “Sao các kinh luật gia nói Đấng Christ là con Đa-vít. Chính Đa-vít đã cảm Thánh Linh mà nói rằng: Chúa phán cùng Chúa tôi: Hãy ngồi bên hữu ta, cho đến khi ta đặt kẻ thù nghịch ngươi làm bệ chơn ngươi’. Vậy chính Đa-vít đã gọi Ngài là Chúa, thì thể nào Ngài lại là con của người được ư?” (12:35-37). Ở đây, Chúa đang hỏi làm sao các kinh luật gia có thể nói rằng Đấng Christ là con Đa-vít khi chính Đa-vít gọi Ngài là Chúa. Ở đây, Chúa cho thấy rằng các kinh luật gia biết Đấng Christ chỉ là một con người. Họ không nhận biết Đấng Christ, là Đấng Mê-si, cũng là chính Đức Chúa Trời và như vậy Ngài là một Thần-nhân.
Dường như Chúa muốn nói với tất cả những người đang thử nghiệm và tra xét Ngài rằng: “Các ngươi chỉ biết Ta là một người Na-xa-rét. Các ngươi không biết Ta là Đức Chúa Trời. Mặc dầu Ta thẳng thắn và thành thật với các ngươi nhưng Ta cũng đầy lòng thương xót. Thậm chí dù Ta là Đức Chúa Trời toàn năng, là Đấng tạo nên các ngươi nhưng Ta vẫn kiên nhẫn để bị các ngươi tra xét và thử nghiệm. Nếu Ta không thương xót các ngươi và nếu Ta tự bỏ chính mình ra bằng thể yếu thần thượng thì tất cả các ngươi đều phải chết. Nhưng Ta đày lòng thương cảm Tuy nhiên, Ta chính là Đức Chúa Trời mà Đa-vít đã xưng là Chúa”.
Chúng ta cần nhận rằng Phi-e-rơ, Giăng, Gia-cơ và tất cả các môn đồ thân thiết của Chúa Jesus đang đứng cạnh đó quan sát những gì Chúa đã làm và nghe những gì Chúa nói. Chắc chắn họ rất được ấn tượng Cứu Chúa-Nô Lệ. Chắc là họ đã nói chuyện với nhau. Có lẽ Phi-e-rơ đã nói với Giăng và Gia-cơ rằng: “Về một mặt, Thầy chúng ta là con của Đa-vít. Nhưng mặt khác, Ngài là Chúa. Các anh đã từng biết điều này chưa? Các anh có biết rằng Thầy chúng ta không những là con người mà cũng là Đức Chúa Trời không?”. Tôi tin rằng các môn đồ đã nói với nhau như vậy.
Nếu anh em là môn đồ của Chúa và quan sát cách Ngài đối phó với những người chồng đối, anh em không nói với người khác điều đó sao? Anh em không được ấn tượng về sự kiện Thầy của anh em đã bày tỏ cho những người chống đối rằng Ngài không những là con Đa-vít mà còn là Chúa của Đa-vít sao? Chắc chắn các môn đồ thân cận của Chúa đã nhận được một ấn tượng sâu xa về Ngài.
Chúng ta thấy rằng Chúa Jesus dẫn các môn đồ vào Giê-ru-sa-lem là có mục đích. Ngài không định đi vào sự chết một mình. Trái lại, Ngài đã dẫn theo một nhóm môn đồ vào trong sự chết với Ngài. Những môn đồ này là những người đại diện chó chúng ta. Khi họ đang ở với Chúa tại Giê-ru-sa-lem thì tất cả chúng ta đều ở đó. Ha-lê-lu-gia, ngày nay chúng ta là những môn đồ thân cận của Chúa. Là các môn đồ của Ngài, chúng ta thấy từ Phúc Âm Mác một chuỗi những khải tượng thiên thượng, những khải tượng ấy được “truyền hình” vào bản thể chúng ta.
Vào thời điểm ở 12:37, Cứu Chúa-Nô Lệ đã hoàn toàn chiến thắng. Ngài không những được dân chúng tán đồng mà còn bắt phục những người chống đối. Các thầy tế lễ cả, các kinh luật gia, các trưởng lão, các người Pha-ri-si, các người theo đảng Hê-rốt và người Sa-đu-sê đều bị bắt phục. Jesus người Na-xa-rét được bày tỏ là một thân vị kỳ