"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6854589
Đang truy cập:145

RỜI BỎ NÚI LI-BAN-


-
Các sự kiện được ghi lại trong các sách Phúc âm thể hiện các hoạt động của ân sủng thì tốt đẹp biết bao! Chúng chép vắn tắt và quen thuộc, nhưng đầy sự kiện cho sự suy nghĩ của trái tim chúng ta hầu chúng ta có thể được cảnh báo hoặc an ủi.
Sự bất an của lương tâm đã thúc đẩy vị quan chức trẻ tuổi giàu có của Lu-ca 18 tìm kiếm sự giải thoát bất cứ nơi nào có thể được tìm thấy. Anh yêu thế giới và không thể từ bỏ nó; nhưng anh ta đã có sự am hiểu theo mặt tôn giáo về một ngày phán xét, và am hiểu thực tế là có một vương quốc của Đức Chúa Trời vẫn sẽ đến. Đây là một trường hợp phổ biến. Một trái tim trần tục biết tính toán cộng với những tình cảm tôn giáo nghiêm túc, tất cả cùng hiệp nhau đem lại sự không thoải mái trong tâm hồn. Anh là một mẫu thính giả như đất có gai góc. Anh ta chắc chắn muốn có cả hai thế giới, nhưng không chắc chắn rằng anh ta có thế giới tương lai. Và làm thế nào có thể được? Làm thế nào một người phân tâm như vậy có thể ổn định? Làm thế nào một cơ thể, con mắt của đó trở nên xấu xa, được dẫy đầy ánh sáng? Sự khó chịu của anh ta thúc đẩy anh đi khắp nơi, và trong sự nao núng của mình, anh ta tìm kiếm Jesus.
Có điều gì có thể tự nhiên hơn không? Anh ta không phải là một người coi thường niềm vui, mà là một người tôn giáo biết tính toán về thế giới, người có thể thận trọng cân nhắc lợi ích của mình trong cõi thời gian và cõi vĩnh cửu, và làm cho chúng trở nên điểm tối cao trong tất cả các tính toán của anh ta.
-
Với tất cả những điều này, tất nhiên, anh ta không có gì ngoài một cái bình cũ. Rượu mới do đó bị đổ mất ; Giáo lý của Đấng Christ bị đổ mất trên anh ta. Anh ta bỏ đi xa như một người yêu của thế giới, vì ham mê tiền bạc khiến anh ta xa cách Chúa Giêsu và do đó ở bên ngoài vương quốc của Đức Chúa Trời.
Chúa rút ra kết luận đạo đức đơn giản nhất từ sự cố này. "Kẻ có tiền của vào nước Đức Chúa Trời khó là dường nào!" Tuy nhiên, các môn đệ ngạc nhiên về điều này và nói: "Ai có thể được cứu?". Và Chúa Giêsu trả lời: "Sự gì bất năng cho loài người vẫn khả năng cho Đức Chúa Trời”. Những lời cuối cùng thật đáng được lưu ý.
Đó là cách của Thánh Linh trong sách Luca gom các vấn đề lại để đưa ra lời hướng dẫn đạo đức, làm nổi bật kết cuộc của vị quan chức hơn là sự chính xác suông của thời gian và địa điểm lịch sử. Sau một khoảng thời gian ngắn kể từ thời của vị quan giàu có, theo phương pháp thông thường này của ông ta, như tôi đã nói, Lu-ca lại cho chúng ta biết trường hợp của người thu thuế giàu có, Xa-chê của thành Giê-ri-cô,
Hai người đều giàu có. Đây là một đặc điểm chung. Và cho đến thời điểm này, họ có thể có nhiều điểm chung hơn; nhưng từ điểm sau đây, theo như chúng ta biết về họ, họ được phân rẽ nhau mãi mãi.
-
Ô tư tưởng nghiêm trọng! Nhưng một ý nghĩ được đề xuất từ kinh nghiệm hàng ngày. Xa-chê không chịu ảnh hưởng thúc đẩy của một lương tâm tự nhiên. Không có vẻ gì như vậy trong cử động hiện tại của ông. Lối đường của anh ta do Chúa Cha thu hút, vì ông ta tìm kiếm Chúa Giêsu. (Giăng 6.) Đó là sự thu hút và giáo huấn có hiệu quả bí mật của Chúa Cha, và không phải là sự thúc đẩy của một lương tâm khó chịu, đang quyết định lối đường hiện tại của ông. Điều này là như vậy, như chúng ta đã nói, bởi vì nó nằm về phía Giêsu; như chính Ngài nói, "mọi người đã nghe và đã biết về Chúa Cha đều đến với Ta" (Giăng 6: 65)
Và con đường đó thực sự dẫn đến Chúa Giêsu như thực sự dẫn ra khỏi thế giới. Vì Xa-chê hiện đang đi trên một con đường mà bản chất và linh của thế giới sẽ không bao giờ có được. Ông quên mình trên hành trình này. Ông không còn là người thu thuế giàu có của Giê-ri-cô. Vị quan trẻ tuổi, trái lại, không bao giờ quên sự giàu có của mình. Nhưng với Xa-chê, sự giàu có và địa vị quan trọng, bây giờ tất cả điều đó đã bị lãng quên, và ông ta vượt qua đám đông, và trên cây, ông ta làm theo cách của mình, bất chấp mọi giá—cho dù bị cười chê-- miển ông ta có thể nhìn thấy Chúa.
Điều nầy đẹp biết bao! Đây là một sự cố, như tôi đã nói, thể hiện hoạt động của ân sủng: mà trước đây với vị quan thì đã có hoạt động của tính tự nhiên.
-
Và kết cuộc của các hoạt động này là khác nhau, chính con đường cũng khác biệt. Ông ta đặt sự giàu có của mình dưới chân Chúa, trong khi quan chức cai trị đã bỏ đi, và bàn tay còn đầy sự giàu có như khi đến.
Đó là sự rèn luyện tâm hồn nơi chàng trai trẻ này, tôi tin rằng, điều đó đã khiến Chúa yêu mến anh ta. (Mác 10: 21.) Vì Ngài hy vọng điều đó là kết cuộc thật trong cuộc sống và sự không kết quả. (Xem 1 Cô 13: 7.) Nhưng điều này cho thấy Chúa coi trọng các vận dụng trong tâm hồn của một người.
Vì Xa-chê là “một chiếc bình mới". Ông giữ được rượu mới. Cả hai đều được bảo tồn. Rượu không bị đổ, bình cũng không vỡ. Sự thu hút của Chúa Cha đã dẫn dắt linh hồn naa62y và giáo lý của Chúa Con đổ đầy bình.
Đây là một nhân chứng sống về những gì Chúa đã nói, “Sự gì bất năng cho loài người vẫn khả năng cho Đức Chúa Trời”. Vì đây là một người giàu có vào vương quốc, bởi vì ông ta không phải chịu sự thúc đẩy suông của lương tâm - điều đó không bao giờ có thể làm được - mà dưới sự hành xử của chính Đức Chúa Trời; là những lời dạy và thu hút của Chúa Cha.
Thật là một loạt chỉ dẫn thánh mở ra cho chúng ta ở đây!
Và tôi không nghi ngờ rằng trường hợp của hai người giàu có này gợi ý một số đặc điểm chính trong câu chuyện ngụ ngôn sau đây, "nhà quý tộc ra đi đất nước xa xôi". Dụ ngôn được đề xuất bởi một hoàn cảnh khác, như chúng ta đã học (Lu-ca 19), nhưng một số đặc điểm của nó phát sinh từ đó, như tôi đã nói.
-
Vì trong hình ảnh người đầy tớ vô ích, chúng ta thấy hình ảnh của vị quan trẻ tuổi, và trong những người hầu việc kết quả khác, chúng ta thấy Xa-chê. Sự khác biệt về đạo đức giữa họ là thế này: người đầy tớ vô ích về mặt tôn giáo sở hữu sự nghiêm túc về một ngày phán xét và cẩn thận tính toán vì lợi ích của chính mình, khi anh ta suy xét, anh lại chống lại điều đó. Anh ta giơ nén bạc của Chúa lên, gói trong một chiếc khăn ăn, sợ bản khai trình mà sau này anh ta có thể phải trình. Nhưng đây là tất cả. Anh ta không có trái tim nào dành cho Đấng Christ hay sự phục vụ của Ngài- nhưng vì đã tự cứu mình, như anh ta hy vọng, chống lại kết quả của một ngày tính sổ, anh ta đi ra ngoài và dành những hoạt động của mình cho bản thân, hoặc vì lợi ích của anh ta. Và một người như vậy là vị quan trẻ tuổi -- anh ta sợ phán xét, nhưng không có trái tim dành cho Chúa, hầu phục vụ Ngài trên thế giới.
Những người hầu việc kết quả khác không có sự tính toán nào về sự phán xét, nhưng họ nghĩ về Chúa và vương quốc của Ngài. Chính Chúa của họ đã thúc đẩy các hoạt động của họ. Họ đặt phụng vụ của Ngài trước mặt họ khi họ đi làm ăn, họ mang theo tài năng củaNgài, chứ không phải tài năng của họ. Đó là, họ đã giao dịch trên thế giới cho Ngài chứ không phải cho chính họ. Hoàn toàn ngược lại với người đầy tớ vô ích này. Tài năng của Chúa không bị bỏ lại ở nhà, mà được mang ra sử dụng khắp nơi. Bất cứ điều gì đã được thực hiện bởi những người đầy tớ này là được thực hiện cho Chúa, và không phải cho chính họ, cho dù đó là nhiều hay ít. Và một người như vậy là Xa-chê. Ông nhìn vào hàng hóa của mình và với mục đích đầy đủ của trái tim đã sử dụng chúng cho Chúa của mình, bằng cách bồi thường hoặc bằng cách bố thí để phục vụ vinh quang của Ngài trên thế giới.
 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2