Ngày xưa rất ít người ở Phương Đông có phòng tắm riêng. Hầu hết họ phải đi đến một con sông để tắm. Khi họ tắm xong và đi về nhà, bàn chân họ bị bụi đường làm nhơ bẩn. Với hình ảnh này, Chúa Jêsus cho các môn đồ của Ngài thấy rằng chúng ta cần phải làm sạch một lần nữa và một lần nữa sau khi chúng ta có sự hoán cải (tái sinh) rồi.
Một ý nghĩ xấu xa, một lời nói xấu hoặc một cái nhìn tham muốn vào một tấm áp phích phơi trần - và tấm lòng của chúng ta đã bị ô nhiễm. Đó là lý do tại sao chúng ta được kêu gọi làm sạch chính mình khỏi tất cả mọi sự ô uế: "Vậy, anh em yêu dấu ơi, vì chúng ta đã có lời hứa dường ấy, thì hãy làm cho mình sạch khỏi mọi sự ô uế của xác thịt và của tâm linh, lấy lòng kính sợ Đức Chúa Trời mà làm cho trọn sự thánh khiết" (2 Cô-rinh-tô 7: 1).
Chúng ta thấy, hãy thú nhận và phân rẽ chính mình khỏi mọi sự bất khiết trong ánh sáng của Lời của Đức Chúa Trời. Đó là trách nhiệm cá nhân của chúng ta. Thước đo của chúng ta về điều tốt và điều xấu không phải là tuyệt đối. Chúng ta tin rằng một số điều tốt hoặc có thể chấp nhận được, nhưng điều đó lại là ô uế trước con mắt của Chúa. Ngài muốn chúng ta sống một cuộc sống thánh thiện tách khỏi sự xấu xa. Đó là lý do tại sao chính Ngài làm việc để thanh tẩy chúng ta. Ngài làm điều này, ví dụ, bằng cách cho chúng ta nghe hoặc nhớ những lời Kinh Thánh hầu bày tỏ cho chúng ta thấy tiêu chuẩn của Ngài. Khi chúng ta lắng nghe và lên án điều xấu xa, chúng ta sẽ lại được sạch sẽ.
Ngoài ra, chúng ta nên "rửa chân cho nhau" đối với bạn bè mình. Khi tôi thấy điều gì đó của anh em tôi trái ngược với Lời Chúa, thì công việc của tôi là làm cho anh ta nhận thức được điều đó, khi Chúa cho phép làm vậy. Và cũng giống như một người phải cúi xuống rửa chân cho nhau, vì thế chức vụ này phải được thực hiện theo thái độ khiêm tốn, để cho trái tim và lương tâm của anh em mình có thể được ích lợi.