Thưa anh chị em, thế thì vấn đề là gì? Khi anh chị em họp lại với nhau, người thì có thánh ca, người có lời dạy dỗ, người có lời mạc khải, người nói tiếng lạ, người thông dịch tiếng lạ. Chỉ nên hai hay ba tiên tri rao giảng và những người khác suy xét. Nhưng nếu có người ngồi đó được Chúa mạc khải thì người đang nói trước đó hãy im lặng.
Các hội thánh tại Viet Nam thực hành sự nói tiên tri cách sai lạc như sau:
1/ Phao-lô bảo chỉ hai hai ba người nói tiên tri trong các buổi nhóm. Tại Viet Nam, những người dẫn dắt khuyến khích và ép buộc mọi người dự nhóm đều phải nói tiên tri cách ồn ào, người ta chỉ lo nói mà không chú ý nghe người khác nói cái gì.
2/ Phao lô nói người nói tiên tri phải tiếp nhận được sự khải thị và nói lời kinh thánh theo sự khải thị cá nhân của mình nhận được. Trong các hội thánh tại Việt Nam, người ta nói tiên tri theo bài văn của một người quá cố. Không được nói tiên tri ngoài tài liệu in sẵn đó. Tôi thấy họ nói tiên tri như trả bài cho giáo viên trong trường học, nói tiên tri như người máy nói năng, không cần hiểu cũng được. Chỉ cần nói “a men” ồn ào là được.
Do đó dân Chúa trong các hội thánh đói khát lời hằng sống, thiếu hụt lời khải thị tươi mới, không có lời được xức dầu của Đức Thánh Linh. Các hội thánh trở nên như tổ chức tôn giáo, có hình thức sự khôi phục mà không có sự sống dư dật.