Đức Chúa Trời làm các phép lạ và dấu kì
Mọi điều Đức Chúa Trời làm là để phô bày quyền năng và sự khôn ngoan của Ngài. Ngài làm cho điều không thể trở nên có thể. Phép lạ và dấu kì xảy ra như điều mà người ta thường cho là không thể. Thật ra, vũ trụ này đầy dẫy công việc của Đức Chúa Trời, đầy dẫy những phép lạ. Nhưng vì người ta quen với những điều đó nên coi đó là chuyện tất nhiên. Chẳng hạn, một hạt lúa mì sanh ra nhiều hạt khi gieo xuống đất, điều đó không lạ sao? Hãy xem bò, cừu, thỏ và ngỗng; tất cả đều ăn cùng một thứ cỏ. Nhưng bò mọc lông thẳng; cừu mọc lông quăn; thỏ mọc lông mượt; ngỗng mọc lông vũ! Đó có phải là những hiện tượng không giải thích được không? Nhưng nhiều người tiếp tục phủ nhận những điều đó đến từ Đức Chúa Trời. Tôi xin kể một vài ví dụ cụ thể, minh họa Đức Chúa Trời đã làm phép lạ như thế nào để đáp lại lời cầu nguyện của tín đồ hầu chứng tỏ sự hiện hữu của Ngài.
-
Vào những ngày Tết Nguyên Đán năm 1926, có một người truyền giảng là ông Nee To Sheng cùng sáu tín đồ đến Phúc Kiến, Trung Hoa, để rao giảng phúc âm. Giữa vòng họ có một người trẻ, khoảng 17 tuổi. Khi đến làng Hoa Mai, trên một hòn đảo ngoài biển Phúc Kiến, họ đến một cửa tiệm dược thảo vì không thể tìm được một quán trọ nào còn chỗ. Vào ngày mồng 7 của tháng đó, họ bắt đầu đi ra rao giảng phúc âm. Những người ở đó rất lịch sự, nhưng họ không lắng nghe, như thể họ đang cố gắng che giấu điều gì. Khi được hỏi tại sao không nghe, họ lẩn tránh câu hỏi đó. Vì thế cả nhóm hỏi người chủ tiệm thuốc, và ông nói cho qua loa cho có: “Đừng làm phiền họ!”
Ngày kế tiếp, cả nhóm đi ra bán sách thánh kinh và lại rao giảng. Lần này, người anh em trẻ tuổi đi cùng họ không thể chịu nổi nữa và quyết định kéo một người riêng ra và hỏi: “Tất cà người dân ở đây rất lịch sự, nhưng các anh không lắng nghe. Có điều gì xảy ra vậy?”
Người đó trả lời: “Anh không biết tại đây chúng tôi có bao nhiêu thần rồi ư. Chúng tôi không thể nhận thêm thần nào nữa. Ở đây chúng tôi có một vị Đại Vương, và vào tháng đầu tiên trong năm, chúng tôi đều rước kiệu cho Ngài. Các anh đã đến không phải lúc, vì mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị rước kiệu vào ngày 11. Họ không rảnh để nghe các anh nói về Jesus đâu. Các anh biết là Đại Vương này rất linh. Hơn 200 năm từ triều đại nhà Thanh đến nay, khi ngày hội ấy đến, thời tiết rất quang đãng, chưa có lần nào mưa cả”.
Khi nghe như vậy, anh em trẻ tuổi ấy đã nổi giận nói: “Năm nay chắc chắn sẽ mưa vào ngày hội này!”
Những người nghe anh nói đều sửng sốt và bắt đầu loan tin rằng: “Những nhà truyền giảng này nói rằng trời sẽ mưa vào ngày hội năm nay!”
-
Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cả làng Hoa Mai đều biết tin này, và bắt đầu đồn đãi rằng: “Nếu trời mưa, thì Jesus linh ứng hơn. Nếu trời không mưa, Đại Vương linh ứng hơn”.
Nhóm người rao giảng này quay trở về tiệm dược thảo và biết rằng đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Vì thế họ tha thiết cầu nguyện với Đức Chúa Trời; họ cứ mãi cầu nguyện cho đến khi mọi người đều có sự bình an và tin chắc. Sau đó, ông Nee nói với người chủ quán rằng: “Chúng tôi tin chắc trời sẽ mưa vào ngày 11 trong suốt buổi lễ rước kiệu Đại Vương này”.
“Nói bậy” – người chủ tiệm la lớn – “Làng Hoa Mai có hơn 3.000 ngư phủ, và hầu hết những người ở đây đều kiếm sống bằng nghề đánh cá. Ông không nghĩ rằng chúng tôi biết xem thời tiết sao? Nếu trởi mưa, chúng tôi sẽ biết trước vài ngày”.
Nhưng ông Nee và những người trong nhóm rất bình an vì họ biết rằng Đức Chúa Trời đã nghe lời cầu nguyện của họ rồi.
Vào ngày 9, cả nhóm lại đi ra và tất cả đều công bố rằng trời sẽ mưa vào ngày 11. Không ai mua sách của họ và nghe lời giảng của họ. Tất cả họ đều nói: “Chúng ta hãy nói chuyện với nhau vào ngày 11. Nếu trời mưa, đều đó chứng tỏ rằng Jesus là Đức Chúa Trời. Nếu trời không mưa, Đại Vương vẫn là thần linh nghiệm hơn”.
Vào tối ngày 10, mọi người đều cầu nguyện tha thiết, nhận thức rằng nếu trời không mưa, họ sẽ không bao giờ có thể rao giảng phúc âm cho hơn mười ngàn cư dân của làng Hoa Mai nữa.
Chẳng mấy chốc tất cả đều đi ngủ, và sau đó bị đánh thức bởi những tia nắng chiếu vào phòng. Họ nhanh chóng quỳ gối và cầu xin Đức Chúa Trời: “Ô Đức Chúa Trời! Hôm nay là ngày để Ngài bày tỏ vinh hiển Ngài. Chúng con cầu xin Ngài hãy sai mưa xuống và chứng tỏ rằng Ngài là Đức Chúa Trời duy nhất”.
-
--Sau khi cầu nguyện, tất cả đi xuống gác dùng điểm tâm. Đang khi ăn, đột nhiên nghe tiếng mưa rơi! Âm thanh ngày càng to hơn khi mưa bắt đầu rơi xuống. Theo chương trình, cuộc rước kiệu vào lúc 9 giờ sáng; nhưng mưa liên tục từ 9 giờ đến 11 giờ. Vì phong tục của họ là rước Đại Vương trước 12 giờ trưa, nên dâng làng miễn cưỡng rước kiệu Đại Vương ra dưới mưa. Tuy nhiên, vì mưa to và có những vũng nước nên một số người khiêng kiệu bị trượt chân, té ngã xuống nước. Đại Vương cũng ngã theo. Ba ngón tay và một cánh tay của thần bị gãy, còn đầu thì bị cong queo.
Một số thanh niên la lớn lên: “Năm nay Đại Vương không may rồi”.
Vì trời mưa nên đường càng trở nên khó đi. Vì thế, cuối cùng, họ đem Đại Vương vào trong điện thờ. Và các vị bô lão tuyên bố rằng: “Hôm nay không phải là ngày rước kiệu thật. Chúng tôi nhầm. Đúng ra là chiều 14!”.
Đến giờ ăn trưa, các anh em cầu nguyện với Đức Chúa Trời ban cho một ngày quang đãng để họ lại ra đi rao giảng. Và họ cầu nguyện xin Chúa lại ban mưa vào chiều ngày 14. Chiều hôm ấy, bầu trời thật quang đãng. Trong chốc lát, hàng chồng sách được bán sạch. Vào những ngày kế tiếp 12, 13 và 14 trời vẫn quang đãng. Vào chiều 14, trời lại mưa. Có khoảng 17, 18 người khiêng Đại Vương ra đường. Trong số đó có 6 người bị vấp ngã.
Nhiều thanh niên ở đằng sau hô ta: “Có Đức Chúa Trời. Không có Đại Vương!” Điều này là do họ đã thấy Đức Chúa Trời làm phép lạ và dấu kì, chứng tỏ rằng Ngài là Đức Chúa Trời.
Sau đó là thì giờ hướng dẫn nhiều người tiếp nah65n Chúa do một số tín đồ khác đền thay đế đoàn của ông Nee.
Trương Úc Lam kể chuyện—