(1)--Một lần kia ông George Müller (một nhà lãnh đạo Hội Anh Em Tây Phương) đang đi đến Quebec, Canada. Ông đã lên chương trình phải đến đó vào chiều thứ bảy, nhưng sương mù quá dày đặc và tàu của ông phải dừng lại trong hai mươi bốn giờ. Ông đã cố gắng thuyết phục thuyền trưởng nhổ neo bất chấp sương mù, nói rằng ông đã phải đến Quebec vào chiều thứ Bảy. Lúc đầu thuyền trưởng không muốn chấp nhận, nói rằng, "ông không thấy sương mù dày đặc như thế nào sao?" Ông Müller đã trả lời, "Không, mắt tôi không nhìn thấy sương mù;. tôi chỉ nhìn thấy Đức Chúa Trời hằng sống".
Thuyền trưởng nghĩ rằng chắc người nầy vừa ra khỏi một bệnh viện tâm thần nào đó. Ông Müller quay trở lại vào buồng riêng của mình và cầu nguyện với Chúa, "Con đã hứa với người ta là con sẽ có mặt ở đó để giảng lời Ngài. Nếu con lỡ hẹn, con sẽ làm cho họ thất vọng. Xin Chúa cho thuyền trưởng của con tàu này biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời bằng cách Chúa làm tan sương mù đi".
Sau khi cầu nguyện xong, ông đã quay trở lại boong tàu và nói với thuyền trưởng, "ông có thể căng buồm, nhổ neo ngay bây giờ. Sương mù đang tan dần”.Thật vậy, sương mù bắt đầu tan đi. Về sau, thuyền trưởng của con tàu đó làm chứng rằng trước đó ông đã nghĩ rằng ông Müller bị bệnh tâm thần. Tuy nhiên, khi ông tận mắt nhìn thấy cách thế nào Đức Chúa Trời đã nghe lời cầu nguyện của ông Müller, ông không thể không chịu thuyết phục.
-
(2) --Một lần kia đã có một nạn đói ở tỉnh Shensi (Trung quốc, 1933), và một vài tín hữu đang cầu nguyện khẩn thiết. Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi về phía họ và mang hạt dẻ mà chất thành đống cao ba hoặc bốn phân Anh. Sau này khi họ đã làm chứng về điều này trong một cuộc nhóm họp, thì có một vài trăm tín đồ đến từ tỉnh Suiyuen nhớ rằng vào thời điểm họ cầu nguyện, có một cơn gió mạnh đã đến và hốt sạch hạt dẻ từ sân đạp lúa của họ. Những đám mây đen khổng lồ cuốn mất tất cả các hạt dẻ và di chuyển theo hướng về phía tỉnh Shensi.