-
Kinh Thánh: Exo. 12:13; Rom. 6:6, 11
“Huyết bôi trên nhà các ngươi ở, sẽ dùng làm dấu hiệu; khi Ta hành hại xứ Ai cập,thấy huyết đó, thì sẽ vượt qua, chẳng có tai nạn hủy diệt các ngươi.”
“Vì biết rằng người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh với Ngài trên thập tự giá, hầu cho thân thể của tội lỗi bị diệt trừ, để chúng ta không còn làm tôi mọi cho tội lỗi nữa.-- Dường ấy anh em cũng hãy kể mình là thật chết đối với tội lỗi, mà sống đối với Đức Chúa Trời trong Christ Jêsus.”
Về phần của Đức Chúa Trời, việc truyền sự sống không phải là một suy nghĩ sau nầy. Chỉ sau khi sa ngã, Đức Chúa Trời không mong muốn truyền đạt sự sống thần thượng cho con người. Ý nghĩ này đã có trong tấm lòng của Ngài ngay từ đầu. Ngay cả trước khi sự sa ngã, Đức Chúa Trời muốn ban Con Một của Ngài cho con người. Mục đích đời đời của Đức Chúa Trời là phải có được một dòng dõi con người có thể chia sẻ sự sống không được sáng tạo của Ngài. Ngài ban sự sống của Ngài cho A-đam trong hình thức của cây sự sống trước khi tội lỗi bước vào. Adam vô tội, không tội lỗi cũng không thánh khiết. Ông là một con người sống sự sống tự nhiên của mình, ông là một hồn sống. Khi tội lỗi bước vào, Adam và Đức Chúa Trời đã bị phân rẽ. Adam sợ gặp Đức Chúa Trời .
--Chỉ có nhu cầu sự cứu chuộc sau khi tội lỗi bước vào. Trước sự sa ngã, nhu cầu của con người có thể được cung cấp bởi đơn giản nhận được sự sống. Tuy nhiên, thay vì nhận được sự sống, ông đã chọn cái khác. Khi tội lỗi bước vào, Đức Chúa Trời đã phải làm một cái gì đó ngoài mục đích ban đầu của Ngài. Sự cứu chuộc không phải là một kết cuộc trong chính nó, nhưng nó là một phương tiện cần thiết để đạt được kết cuộc của Đức Chúa Trời vì tội lỗi.
Công việc của Chúa Giêsu đã thành gấp đôi: (1) đem mục đích của Đức Chúa Trời đến
, và (2) mang lại sự cứu chuộc cho con người. Khía cạnh thứ hai có tính cứu chữa. Cái chết của Chúa Giê-su không chỉ là cứu chữa trong bản chất. Nó cũng bao gồm một khía cạnh tích cực, hoàn toàn ngoài vấn đề của tội lỗi. Về mặt cứu chữa, nó xử lý với những gì con người đã mang lại, và về mặt tích cực, thực hiện mục đích ban đầu của Đức Chúa Trời.
Có bốn khía cạnh của sự chết của Chúa. Hai trong số bốn khía cạnh nầy là phá hỏng công việc của ma quỷ và tội lỗi của con người, và hai là việc đưa mục đích của Đức Chúa Trời đến thành công. Bốn khía cạnh này bao gồm: (1) huyết để cứu chuộc, (2) sự đóng đinh để cứu chuộc, (3) xác thịt cho mục đích của Đức Chúa Trời, và (4) mang thập tự giá vì mục đích của Đức Chúa Trời.
Nhu cầu của con người là gì? Ngay sau khi sự bất tuân đến, vấn đề mắc tội lỗi đã được nói đến. Bởi vì tội lỗi, Đức Chúa Trời và con người tách biệt nhau. Một sự tắc nghẽn đến giữa họ, và điều này mang lại cho Satan lập trường để tấn công. Do đó, cần phải có tội lỗi đó --lập trường tấn công và lên án --bị loại bỏ đến nỗi con người đó có thể được đưa trở lại vào sự tương giao hoàn toàn với Đức Chúa Trời. Trước khi Adam phạm tội, ông là một con người tự nhiên, sau khi sa ngã, ông đã trở thành "người cũ". Chúng ta không chỉ có "sản phẩm" trên đường phố, chúng ta cũng có một "nhà máy" của tội lỗi.
Tội lỗi phải được loại bỏ để không có trường hợp trước mặt Đức Chúa Trời, và tôi---nhà máy sản xuất những tội lỗi ---cũng phải được loại bỏ đến nỗi sẽ không có các trường hợp nào nữa! Đầu tiên, huyết là vì các tội lỗi. Thứ hai, thập giá là cho tôi. Thứ ba, xác thịt giải phóng sự sống của Ngài vào tôi (được đại diện bởi cây sự sống). Thứ tư, mang thập giá là hoạt động của cái chết mà giữ sự sống tự nhiên hay sự sống của hồn ở đúng chỗ của nó.
-
--Huyết
Huyết là hướng về Đức Chúa Trời, con người, và Sa-tan. Chủ yếu, huyết là cho Đức Chúa Trời, chứ không phải cho con người. Đó là yêu cầu của Đức Chúa Trời, nhưng nếu chúng ta không nhận ra giá trị của huyết với Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ không nhận ra giá trị của nó cho chúng ta. Trong Cựu Ước, huyết được đề cập đến hơn 400 lần, và trong mỗi trường hợp, nó luôn luôn là vì Đức Chúa Trời. Vào ngày lễ Sự Chuộc Tội, huyết được rắc trước mặt Chúa bảy lần, và không có con người nào ngoại trừ thầy tế lễ cả, tiêu biểu cho Chúa Giêsu, được phép đến gần Chúa. Tại Ai Cập huyết được bôi ở bên ngoài cánh cửa cho Đức Chúa Trời xem thấy, những người trong nhà không thể nhìn thấy nó. Mạng sống ở trong huyết, và Đức Chúa Trời yêu cầu huyết làm thỏa mãn sự công bình của Ngài. Huyết là phần hưởng của Đức Chúa Trời và không bao giờ được phép ăn.
Đôi khi chúng ta cảm thấy các tội lỗi của chúng ta là thiết thực hơn so với huyết, nhưng chúng ta phải chấp nhận sự định giá của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải tin rằng huyết là quý giá đối với Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Trời chấp nhận nó để cứu chuộc chúng ta, sau đó chúng ta có thể tin rằng số nợ nần đã được trả. I Giăng 1:7 nói, "huyết của Chúa Giêsu Con của Ngài tẩy sạch chúng ta khỏi mọi tội lỗi." Trong thế giới kinh doanh, nếu tôi trả một món nợ, người mà tôi phải trả tiền đã thấy rằng tiền là tốt! Nếu Đức Chúa Trời nói rằng huyết là đủ để thỏa mãn yêu cầu của Ngài, sau đó nó phải có như vậy. Sự định giá của chúng ta về huyết phải theo sự định giá của Ngài. Kết quả, tấm lòng của chúng ta sẽ được tẩy sạch khỏi một lương tâm ác (Hê-bơ-rơ 9:14). (Huyết làm sạch lương tâm của chúng ta, không phải là tấm lòng của chúng ta.). Chúng ta biết nó quan trọng như thế nào để có một lương tâm trong sáng, bởi vì không có điều nầy, chúng ta không thể tin. Nếu lương tâm của chúng ta lên án chúng ta, đức tin rò rỉ ra ngoài.
Sự cám dỗ đối với nhiều người, là nghĩ rằng họ phải sống với những gì họ coi như là tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời trước khi họ có thể đến sự tin tưởng Đức Chúa Trời. Nhưng huyết là cách tiếp cận và phương pháp tiếp cận của chúng ta là luôn luôn với sự dạn dĩ bởi vì nó không có gì để làm với thành đạt hoặc sự thánh thiện của chúng ta. Huyết là điều duy nhất có cần thiết, nó hoàn toàn đầy đủ. Lần đầu tiên chúng ta đến với Chúa, chúng ta đã được đến gần bởi huyết, và mỗi lần tiếp theo khi chúng ta đến với Ngài, chúng ta được đến gần bằng huyết. Sám hối sẽ không làm cho chúng ta tiếp cận dễ dàng hơn chút nào.
Huyết là lời biện hộ duy nhất của chúng ta. Kể từ khi lương tâm của chúng ta được tinh sạch trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta "không có lương tâm tội lỗi nữa." Từ lập trường này, chúng ta có thể đối mặt với kẻ thù và tất cả những nỗ lực của hắn khi đem chúng ta vào dưới sự lên án. Huyết đặt Đức Chúa Trời về phía chúng ta, và chúng ta có thể không sợ hãi. Sự sa ngã mang lại một cái gì đó cho Satan có một vài chỗ đứng. Hơn nữa, con người đã bị đuổi ra bên ngoài khu vườn, và Đức Chúa Trời ở bên ngoài con người. Huyết phục hồi chúng ta với Đức Chúa Trời và Đức Chúa Trời đối với chúng ta.
--Huyết của Chúa Giê-su không chỉ tẩy sạch chúng ta khỏi tội lỗi nhưng khỏi mọi tội lỗi. Khi Ngài ở trong sự sáng, chúng ta có thể bước đi trong ánh sáng, và huyết sẽ tẩy sạch chúng ta khỏi mọi tội lỗi ---những tội mà chúng ta nghĩ là không thể được tha thứ và thậm chí cả những tội mà chúng ta không ý thức đến. Chỉ khi lương tâm của chúng ta trong sáng, chúng ta có thể đắc thắng Satan. Các cuộc tấn công của hắn được dựa trên những cáo buộc của hắn, và nếu chúng ta chấp nhận những lời cáo buộc này, chúng ta sẽ sụp xuống. Tại sao chúng ta phục dưới những lời buộc tội của mình và tin tưởng chúng? Bởi vì chúng ta vẫn hy vọng sẽ có một vài sự công bình riêng của chúng ta. Chúng ta thường có thể thất vọng trong chính chúng ta, nhưng Đức Chúa Trời không bao giờ thất vọng với chúng ta bởi vì Ngài không hy vọng điều gì từ chúng ta! Nếu chúng ta chấp nhận phán quyết của Đức Chúa Trời rằng không có điều tốt ở trong chúng ta, và đánh giá chính mình không xứng đáng gì cả, trừ ra cái chết, và nếu chúng ta thấy rằng huyết đền trả nhiều hơn cho mỗi lần, Sa-tan sẽ không có lập trường tấn công. Thái độ của chúng ta sẽ là “Chúa ôi, tôi không thể hy vọng có bất kỳ điều gì tốt hơn, nhưng huyết của Ngài luôn luôn là đầy đủ."
-
THẬP TỰ GIÁ
Chúa cũng đã chết để chúng ta có thể chết. Là Adam cuối cùng, đại diện của toàn bộ cõi sáng tạo ra A-đam, Ngài tập hợp tất cả các con trai của Adam vào chính mình Ngài, và trong sự chết của Ngài, Ngài đã mang toàn bộ loài người đến sự kết thúc xa như Đức Chúa Trời đã quan tâm.
Hãy lưu ý thứ tự trong Rô-ma 6. Chúng ta biết và sau đó chúng ta có thể kể. Với một số người, có một sự nhấn mạnh quá mức về sự "kể" trong câu 11, gợi ý rằng chúng ta phải kể để sản xuất ra cái chết mà chúng ta phải có, và rằng tất cả bắt đầu với chúng ta. Nhưng Chúa bao gồm chúng ta trong sự chết của Ngài. Ngài đã làm điều gì đó, và chúng ta được bao gồm trong sự đóng đinh của Ngài. Thứ tự là: " Vì biết rằng người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh với Ngài trên thập tự giá,..... hãy kể mình là thật chết đối với tội lỗi, mà sống đối với Đức Chúa Trời trong Christ Jêsus." Chúng ta không kể để được chết. Khi chúng ta thấy rằng chúng ta đã chết, chúng ta đang ở vị trí để làm chứng cho điều đó bởi phép baptism.
Điều thông thường làm với một cơ thể đã chết là gì? Chôn vùi nó! (Một số người dùng sự chôn cất như một phương tiện để chết. Chúng ta không bao giờ nên được baptism trừ khi chúng ta thấy mình đã chết rồi. Sự chôn cất của chúng ta là câu trả lời của chúng ta đến cái chết trên thập tự giá, tất cả mọi thứ được dựa trên điều này. Trừ khi chúng ta thấy điều này như là nền tảng, tất cả mọi thứ chúng ta làm sẽ có trong bản chất của các công việc). Baptism không phải là một bằng chứng về đức tin của chúng ta trong Đấng Christ cho sự cứu rỗi của chúng ta, nhưng một sự mặc khải của sự liên hiệp của chúng ta với Ngài trong cái chết và sự sống lại. Đức Chúa Trời bao gồm chúng ta trong cái chết của Con Ngài để chúng ta có thể được đồng nhất hóa với Ngài “trong Đấng Christ”." Nhờ Ngài mà anh em được ở trong Christ Jêsus " (1 Cor 1:30.).
Đức Chúa Trời đặt chúng ta vào Đấng Christ cũng giống như tôi có thể đặt một mảnh giấy vào một cuốn sách. Người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh. Chúng ta có thể tìm trong vô vọng cho bất kỳ tài liệu tham khảo nào về sự đóng đinh trên thập tự giá trong tương lai. Bây giờ nó là một vấn đề đức tin. Bí quyết của việc kể là sự mặc khải về những gì Chúa đã thực hiện rồi. Đó không phải là kể đối với cái chết, nhưng kể từ thực tế của cái chết. Cách kể là ở trong Giêsu Christ.
Hai khía cạnh cứu chữa từ sự chết của Chúa ---loại bỏ các tội lỗi của chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời và loại bỏ chúng ta khỏi chính mình ---xử lí với tất cả mọi thứ xảy đến với Adam. Thông qua hai khía cạnh nầy , con người được đưa trở lại trạng thái của Adam trước sự sa ngã.
-
-Xác thịt
Trong Sáng thế ký, chúng ta có Adam, Eve, và với xương sườn (2:18-19, 21-24). Trong Ê-phê-sô, chúng ta có Đấng Christ, hội thánh, và nước (5:23, 25-27, 29-32). Trong Giăng, chúng ta có nước, huyết, và sườn (19:34).
Đức Chúa Trời muốn nhiều hơn một sự cứu chuộc cho những gì xảy đến với Adam, Ngài muốn có một dòng dõi mà vào những người đó, Ngài có thể truyền đạt sự sống của Ngài. Để họ có sự sống của Ngài và là một với Ngài trong sự sống là điều duy nhất mà sẽ làm hài lòng Ngài. Đó là điều duy nhất mà sẽ đánh bại bất kỳ cuộc nổi dậy có thể của kẻ thù.
Ê-phê-sô 5 là chương duy nhất mà cố gắng giải thích Genesis 2, và trong Ê-phê-sô chúng ta cũng có một cái gì đó khá đặc biệt. Chúng ta đã được dạy rằng chúng ta là những tội nhân và cần sự cứu rỗi, nhưng Đức Chúa Trời muốn nhiều hơn chỉ là một sự cứu chuộc cho những gì xảy đến với Adam. Ngài muốn một dân có sự sống riêng của Ngài. Chúng ta có thể nghĩ rằng những người tội lỗi được cứu là hội thánh, nhưng những tội nhân được cứu như vậy không phải là hội thánh, vì họ mang lại trong một cái gì đó tiêu cực từ quá khứ. Hội Thánh là Thân Thể Đấng Christ: " hội thánh là Thân Thể của Ngài." Tội lỗi không được đề cập trong kết nối với nó.
Đấng Christ đã có một Thân Thể mà có thể biểu hiện sự sống của Ngài. Trong Ê-phê-sô, chúng ta có một khía cạnh của sự chết của Ngài, điều đó hoàn toàn khác với các nơi khác trong Kinh Thánh. "Tình yêu" được nói đến trong Ê-phê-sô 5 là tình yêu của một người chồng đối với người vợ, chứ không phải tình yêu của Đấng Christ đối với những người tội lỗi. Đó là hội thánh được nhìn xem, chứ không phải là các tội nhân. Phao-lô sử dụng Genesis 2 để minh họa cho điểm nầy. Nếu mắt của chúng ta được mở ra để thấy điều này, chúng ta chắc chắn sẽ thờ phượng. Trong Cựu Ước, chúng ta có nhiều tiêu biểu về cái chết của Chúa, nhưng trong Ê-phê-sô 5, Phao-lô chỉ sử dụng một cái chết trong Sáng thế ký 2. Đây là một tiêu biểu mà không có gì liên hệ với tội lỗi, bởi vì nó đến trước khi tội lỗi bước vào.
Adam đã không được đưa vào giấc ngủ vì có người nào đã làm điều gì sai trái, ông đã được đưa vào giấc ngủ để một điều gì đó có thể được lấy ra khỏi ông ta và được làm nên một ai đó. Việc tạo ra Eve được xem thấy khi một xương sườn đã được lấy ra khỏi ông ta. Khía cạnh này của sự chết của Chúa không có gì liên hệ với sự chuộc tội hoặc sự cứu chuộc. Khía cạnh này là vì mục đích sáng tạo hội thánh để mang lại Thân thể cho sự biểu hiện sự sống của Ngài. Eve là một tiêu biểu của hội thánh. Adam đã được đưa vào giấc ngủ. Khía cạnh này của cái chết của Chúa liên quan đến giấc ngủ. Các cơ đốc nhân ngủ, chúng ta không chết. Bất cứ khi nào cái chết được đề cập, tội lỗi là bối cảnh. Giấc ngủ của A-đam đề cập đến một cái chết không có tội lỗi trong nó. Nó đến trước Sáng thế ký 3, trước sự giới thiệu về tội lỗi.
Eve được lấy ra khỏi Adam. Cô không phải là một sáng tạo riêng biệt. Eve là một tiêu biểu của hội thánh được lấy ra khỏi cơ thể của Ađam cuối cùng là cô dâu của Ngài. Nói cách khác, Đức Chúa Trời đang tìm kiếm để chuyển Con một của Ngài thành Con đầu lòng trong số nhiều anh em. Ngài đang tìm cách chuyển một hạt lúa mì thành nhiều hạt. Khát vọng của lòng Đức Chúa Trời là muốn có nhiều con trai.
Giăng 19:34 nói về một bên sườn bị đâm của Ngài và về huyết và nước. Huyết nói về cái chết chuộc tội của Đấng Christ, và nước nói về sự sống được phóng thích bởi khía cạnh của sự chết không chuộc tội của Ngài. Nó đến từ sườn Ngài, tấm lòng của Ngài. Mục đích của Đức Chúa Trời là tất cả chúng ta nên chia sẻ sự sống của Ngài.
Huyết đổ ra để xóa bỏ các tội lỗi chúng ta, trong khi thập giá đến để xóa bỏ chúng ta. Hơn nữa, chúng ta đã không được sáng tạo ra để được mua chuộc. Sự cứu chuộc chỉ cần thiết để mang chúng ta trở lại mục đích đời đời của Đức Chúa Trời, đó là quyền làm con-- chia sẻ sự sống của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu đã mang chúng ta trở lại với mục đích của Đức Chúa Trời bởi sự chết của Ngài, và trong sự chết của Ngài, Ngài giải phóng sự sống của Ngài. Trong việc chấp nhận Chúa Giêsu, chúng ta nhận được một cái gì đó mà Adam không bao giờ có! Vì A-đam không bao giờ có sự sống của Đức Chúa Trời như đại diện bởi cây sự sống.
--John 12 và Lu-ca 12 làm cho rõ ràng rằng có một khía cạnh của cái chết đó mà chỉ cho việc phóng thích sự sống. Chỉ một Đấng có sự sống của Đức Chúa Trời, và Ngài phải chết để giải phóng sự sống của Ngài. Đã có sự sống trong hạt lúa, nhưng nó phải chết để sản xuất nhiều hạt. Cái chết của hạt đầu tiên không phải giải hòa (cứu chuộc) cho các hạt khác, nhưng để sản xuất chúng.
Luke 12:50 nói, " Nhưng có một báp-têm Ta phải chịu, Ta tức bực biết bao cho đến chừng nào được thành tựu!" Chúa đã bị đè nén, vắt ép, và cản trở. Cách thoát ra là gì? " Nhưng có một báp-têm Ta phải chịu”. Chúa đã giải phóng chính Ngài bằng cái chết để chúng ta có thể tiếp nhận Ngài. Ngài nói rằng Ngài đã đến để ném lửa trên trái đất, đó là, ngọn lửa của Đức Thánh Linh, để tất cả có thể có Thánh Linh của Ngài trong họ. Đấng Christ không chỉ ở với chúng ta nhưng ở trong chúng ta.
Có một khía cạnh khác của xác thịt. Trong khi ăn thịt chiên con Vượt Qua, huyết dành cho Đức Chúa Trời và xác thịt cho các hộ gia đình. Huyết không được ăn, nó dành cho Đức Chúa Trời xem. Tuy nhiên, dưới huyết, chúng ta cần phải tiếp lấy xác thịt để chuẩn bị vào nơi hoang dã, đến nỗi chúng ta có thể có sức mạnh để đi ra ngoài. Trong các của lễ theo sách Lê-vi, xác thịt luôn luôn có ngụ ý dành cho các thầy tế lễ và người Lê-vi.
John 6 đặt sự nhấn mạnh về xác thịt, không nhấn mạnh huyết. Về bốn trường hợp, trong đó xác thịt và huyết được nói chung với nhau, xác thịt được nói đến trước tiên. Trong bốn trường hợp này, "ăn" được nói đến đầu tiên, không phải là "uống", sự nhấn mạnh là về xác thịt. Xác thịt trong chương này là một cái gì đó tích cực, " còn bánh mà Ta sẽ ban cho vì sự sống của thế giới, ấy là thịt Ta.” (Giăng 6:51).
Bánh là một cái gì đó liên quan đến mục đích của Đức Chúa Trời, trong khi đó huyết có liên quan đến sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Chúng ta luôn luôn nói về bữa ăn tối của Chúa là việc bẻ bánh, không phải là việc uống chén. Bánh luôn đặt trước rượu nho bởi vì bánh theo mục đích của Đức Chúa Trời, trong khi đó rượu là cứu chữa. Xác thịt, bao gồm huyết. Nếu không có huyết trên thanh cửa, có thể không có thịt trong nhà.
Chúa phán: " Như Cha hằng sống đã sai Ta, và ta sống bởi Cha, thì cũng thế, kẻ nào ăn Ta sẽ sống bởi Ta vậy." (Giăng 6:57). Để "sống bởi Ta" có nghĩa là sống trên sự tính toán của Ta. Chúng ta có biết bất cứ điều gì về điều này không? Ngoài Ngài ra, chúng ta không có sự sống, chúng ta không thể làm bất cứ điều gì. Ngài luôn luôn cố gắng để tước bỏ chúng ta và đưa chúng ta vào trong các tình huống khó khăn để chúng ta có thể học cách sống bởi Ngài. Một số người trong chúng ta có tâm trí và bộ não tinh tế, và chúng ta không bao giờ đã học được bài học, khiến chúng ta không thể hiểu Lời Chúa khi không có Đức Chúa Trời. Ngài có lột bỏ chúng ta về sự khôn ngoan của chúng ta, sức mạnh trí năng của chúng ta, não sắc bén của chúng ta, vv Sau đó, chúng ta có thể học cách sống bởi Ngài và vì Ngài. Chúng ta phải tiếp lấy sự sống từ Ngài ngay cả cho cơ thể vật lý của chúng ta. Chúng ta sống bởi Ngài.
Chúa đã vẽ đường song song, bằng cách nói rằng, "... Như Cha hằng sống đã sai Ta, và Ta sống bởi Cha, thì cũng thế, kẻ nào ăn Ta sẽ sống bởi Ta vậy.". Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta quyền năng để được mạnh mẽ, đúng hơn, sự sống của Chúa trong chúng ta làm cho chúng ta mạnh mẽ. Các sự khó khăn nhân lên cho mục đích duy nhất là tước bỏ chúng ta đối các nguồn lực của chúng ta. Khi chúng ta được đặt vào tình huống vô vọng, chúng ta cầu xin cho những tình huống phải được loại bỏ. Nhưng Chúa muốn chúng ta học hỏi, "Ân điển của Ta đã đủ cho con" (2 Cor. 12:9). Ân sủng của chúng ta thì không đủ, nhưng ân sủng của “Ta” là đầy đủ. Paul luôn luôn yếu đau. Chúa đã đưa chúng ta đến một nơi mà chúng ta nói: “Chúa ơi, tôi chỉ đơn giản không thể tồn tại." Một người anh em đã từng nói, "Chúa luôn luôn cố gắng gõ vào lỗ rò phía dưới tôi." Thông qua một kinh nghiệm nầy tiếp sau kinh nghiệm khác, chúng ta học để sống bởi Chúa.
Khi Chúa đặt chúng ta vào những tình huống khó khăn nhất, chúng ta có thể cố gắng đáp ứng, nhưng cuối cùng chúng ta được đưa đến nơi mà chúng ta không thể làm bất cứ điều gì về chúng. Thái độ của chúng ta có thể là, “tôi không thể, do đó, tôi sẽ không cố gắng. Tôi từ chối làm bất cứ điều gì về nó. Chúa ơi, Ngài phải làm điều đó cho tôi. " Bằng cách này, chúng ta có thể học cách sống bởi Ngài. Chính Ngài đã thực hiện điều đó, và khi chúng ta nhân kinh nghiệm này lên, hàng ngày nó sẽ trở thành thái độ sống của chúng ta. Sự sống của Đức Chúa Trời không chỉ là một mảnh đất hoặc một khoản tiền vốn. I John 5:12 nói, "Ai có Đức Chúa Con có sự sống, ai không có Con Đức Chúa Trời không có sự sống". Sự sống ở trong Chúa Con và không nơi nào khác, nó không thể được sở hữu cách xa Ngài. Nếu chúng ta có một mối quan hệ thích hợp với Chúa hằng sống, sự sống của Ngài sẽ trở thành của chúng ta cách tự động.
Có người tin rằng tất cả sự cứu rỗi và sự thánh khiết của chúng ta nằm trong huyết. Một số đi xa hơn và tin rằng Đức Chúa Trời sẽ giải cứu chúng ta khỏi người cũ. Có những người khác, những người cảm thấy rằng chúng ta phải hiến dâng mình cho Chúa. Chúng ta phải có huyết, người cũ của chúng ta phải được xử lý trên thập tự giá, và chúng ta phải dâng mình cho Chúa để Ngài sản xuất trong chúng ta những gì Ngài muốn. Thái độ của chúng nên là, “Chúa ơi, tôi tin cậy Ngài tạo ra trong tôi bất cứ điều gì tôi cần và Ngài là bất cứ điều gì tôi cần." Đức tin mang Ngài vào. Đức tin nói, "Chúa ơi, con không thể làm điều đó, xin Ngài là cho tôi bất cứ điều gì tôi cần."
I Cô-rinh-tô 1:30 cho chúng ta biết rằng Christ Giêsu được trở nên cho chúng ta tất cả điều chúng ta cần. Ngài là sự kiên nhẫn của chúng ta, v.v... Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta một liều sự thánh hóa. Sự thánh khiết chỉ đơn giản là Chúa sống đời sống thánh thiện của Ngài trong chúng ta. Chúng ta phải tin điều này. Bí quyết là không cố gắng nhưng tin cậy. Sự khác biệt giữa cố gắng và tin cậy là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục! Chúng ta nói, "Chúa ơi, tôi không thể, vì vậy, tôi sẽ không cố gắng.Tôi tin cậy Ngài làm điều này." Điều nầy đang rút sự sống của chúng ta từ Ngài. Nó không thụ động, bởi vì nó liên quan đến việc hợp tác tích cực và đức tin.
-
--Mang Thập Giá
Khía cạnh thứ tư về cái chết của Đấng Christ là cho phép thập tự giá làm nguyên tắc cai trị của sự sống chúng ta, hàng ngày cho phép nó cắt đứt sự sống và quyền năng tự nhiên của chúng ta (Ma-thi-ơ 10:34-39, Mark 8:32-35, Luke 17:32 - 34; John 12:24-26; 2 Cor 4:10-11; Phil 3:10). Bằng cách này, đời sống và sức mạnh tự nhiên sẽ không hành động theo chính nó hoặc tự nó khẳng định. Để chạm vào cốt lõi nan đề của chúng ta, chúng ta phải đối phó với các câu hỏi của hồn. Bằng cách này, sự hấp hối hoặc giết chết của Chúa Giêsu sẽ giải phóng và biểu hiện sự sống của Ngài trong chúng ta.
Chúa đã chăm sóc tuyệt vời cho chúng ta để bày tỏ rằng chúng ta chỉ có thể sống bằng sự sống của Ngài. Những thử thách và khó khăn được đưa đến để chứng minh điểm này cho chúng ta. Ý nghĩa thực sự của đời sống cơ đốc nhân là không có gì ít hơn so với Đấng Christ. Ngài là sự sống.
Sống dưới pháp luật có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là Đức Chúa Trời đòi hỏi một cái gì đó từ chúng ta và chúng ta cố gắng để làm điều đó. Sống dưới ân sủng có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là Đức Chúa Trời vẫn đòi hỏi một cái gì đó, nhưng Đấng Christ làm điều đó ở trong chúng ta. Sự sống này không phải là một kết cuộc trong chính nó, nhưng là một phương tiện hoàn toàn đảm bảo mục đích của Đức Chúa Trời.
Chúng ta cần phân biệt giữa "người cũ", người sản xuất tội lỗi, và hồn, đó là sức mạnh và khả năng tự nhiên hành động theo bản ngã của một người độc lập với Đức Chúa Trời. Bản ngã không nhất thiết là tội lỗi, nhưng nó luôn luôn đứng ngoài ý muốn của Đức Chúa Trời. Lắm lần khi bản ngã khá công bình, hầu như thánh khiết! Nếu các tội lỗi của chúng ta và "người cũ" của chúng ta đã được xử lý, chúng ta trở lại nơi mà Adam ở trước khi sa ngã. Nan đề của chúng ta sau đó trở thành nan đề ban đầu của Adam ---nan đề của hồn hành động độc lập với Đức Chúa Trời.
Hồn là gì? Giêsu Christ là một con người vô tội, nhưng Ngài đã có một nhân phẩm riêng biệt với Đức Chúa Trời: " vì Ta chẳng tìm ý chỉ của Ta, nhưng tìm ý chỉ của Đấng đã sai Ta " (John 5:30). Ý nghĩa thực sự của sự cám dỗ của Chúa là nỗ lực của Satan làm cho Ngài hành động theo đúng với chính Ngài và do đó từ bỏ sự tùy thuộc hoàn toàn của Ngài nơi Đức Chúa Trời. Khi con người hành động theo mình, đó là hồn. "Con chẳng có thể tự mình làm gì được " (John 5:19). Điều này có nghĩa là không có gì có nguồn gốc từ Ngài. Vấn đề của hồn không liên quan đến các tội lỗi như vậy, nó có liên quan đến sự độc lập--- một cái gì đó chúng ta làm mà không có sự trợ giúp của Đức Chúa Trời. Mối nguy hiểm cho chúng ta là chúng ta có thể sống bằng năng lượng của riêng của chúng ta: "Tôi có thể lập kế hoạch, và tôi có thể quyết định". Vì vậy, Đức Chúa Trời cho chúng ta thấy một khía cạnh khác của thập giá mà xử lý với hồn thông qua việc mang thập giá hàng ngày.
Chúng ta cần phải phân biệt giữa hai khía cạnh của thập giá: (1) sự đóng đinh của thập giá để xử lý xác thịt, và (2) mang thập giá, để xử lý với bản ngã trong một quá trình hàng ngày. Khía cạnh thứ hai của thập giá xử lý hồn. Thập giá được đưa ra để vác trên hồn, đến nỗi khuôn mẫu của sự chết, dấu hiệu của thập giá, liên tục đồng hóa hồn vào sự thuận phục Đức Thánh Linh.
Ma-thi-ơ 10:37-39 chỉ ra rằng hồn là chỗ của những tình cảm chúng ta. Nhiều hành động và quyết định chịu ảnh hưởng bởi tình cảm của chúng ta. Kết quả là, Chúa nói, "Ai yêu mến cha hoặc mẹ hơn Ta, không đáng cho Ta," và "còn ai vì cớ Ta mà mất mạng sống (hồn) mình thì sẽ tìm lại được." Chúng ta phải bỏ mất sự sống hồn của chúng ta. Điều này có nghĩa chúng ta không thể làm thành ước nguyện của mình. Chúng ta phải bỏ qua những gì là hồn yêu cầu. Một số tình yêu bí mật có thể khiến chúng ta đi lệch khỏi tiến trình theo Chúa cách đầy đủ của chúng ta.
Thực ra, trong Mark 8:32-35 Peter nói với Chúa, "Tội nghiệp Chúa quá!" Chúa đáp lời bằng một lời khiển trách mạnh mẽ. Khát vọng của hồn là tự bảo tồn; nhưng để tiến lên với Đức Chúa Trời, chúng ta phải đi ngược lại với chính mình. Có phải chúng ta sợ ý muốn của Đức Chúa Trời không? Chúng ta có thích ý muốn của Đức Chúa Trời không? Cô Barber từng nói, "Chúa ơi, con sẵn sàng phá vỡ tấm lòng của con để con có thể có tấm lòng của Ngài." Khi không có sự hỗn hợp của hồn và linh, và tất cả mọi thứ là từ Đức Linh, sau đó ý muốn Đức Chúa Trời sẽ là tất cả, và chúng ta sẽ không đổ nước mắt trong sự cảm thông cho sự sống hồn của chúng ta!
Sự sống của hồn được chiếm đóng bởi những điều của trái đất (Lu 17:32-34). Những gì sẽ là phản ứng của chúng ta với những đòi hỏi về nhà cửa của chúng ta, các lợi ích của dịch vụ của chúng ta, vv? Nếu chúng ta đang sống theo sự sống của hồn, phản ứng của chúng ta sẽ không thích hợp.
-
Sự sinh hoa kết trái xuất phát từ sự mất mát của hồn chúng ta (John 12:24-26). Phần nào của chúng ta phải bị mất trước khi có thể có "nhiều quả"? -Hồn! Có rất ít biểu hiện của sự sống trong chúng ta, bởi vì sức mạnh của hồn đang gói và bao bọc nó. Chúng ta đang sống, làm, và hành động từ chính bản thân mình. Thập tự giá phải bước đến trước khi sự sống hồn có thể bị mất. Câu 25 là kết nối với việc bỏ mất hồn. Trong thời gian có sự cám dỗ, bản ngã muốn chống lại, nhưng bất kỳ chiến thắng nào giành được trên cơ sở này đều là một chiến thắng giả tạo. Chỉ có những gì Chúa đang làm trong chúng ta là sự giải thoát thực sự. Thái độ của chúng ta nên là: "Chúa ơi, con không thể làm bất cứ điều gì. Vì vậy, con sẽ không cố gắng làm bất cứ điều gì. Chúa ơi, Ngài làm điều đó."
Sự nạo vét nầy lên sự sống tự nhiên bắt đầu với một cuộc khủng hoảng hạn chế. Một số hồn mạnh mẽ hơn so với những người khác. Nhưng Chúa phải đến để phá vỡ tất cả trong số họ cho đến khi không có sự tự tin còn lại. Khi còn có bất cứ điều gì cho chúng ta tin cậy, chúng ta sẽ có sự tự tin. Đây là lý do tại sao Đức Chúa Trời phải nạo vét tất cả lập trường của sự tự tin. Tan vỡ chỉ có thể khi chúng ta mất đi sự tự tin của chúng ta. Môi-se đã một lần "lời nói và việc làm đều có năng lực”(Công. 7:22). Tuy nhiên, ông đã được đưa đến nơi ông thú nhận, "Tôi không phải là người có khẩu tài" (Exo. 4:10). Những người mà sự sống hồn họ đã được xử lý bởi thập tự giá, đều được đánh dấu bởi một linh của sợ hãi và run rẩy. Họ không chắc chắn điều gì ngoại trừ Chúa, và họ bước đi rất nhẹ nhàng với Ngài.
Chúng ta không thể biết Ngài và quyền năng sự sống lại của Ngài (Phil. 3:10) trừ khi chúng ta sẵn sàng cho phép con dấu của cái chết--- thập giá ---được đóng ấn trên sự sống hồn của chúng ta. Chúng ta phải được đưa đến nơi mà chúng ta không có niềm tin vào bản thân của chúng ta. Đây là một quá trình sự sống, hàng ngày vác thập giá. Tất cả sự tự tin phải ra đi.
Bất cứ giáo huấn nào về sự thánh thiện hoặc chiến thắng đều không có kết quả, trừ khi bản ngã, năng lượng hồn, được xử lý trước nhất. Chúa theo đuổi sự phụ thuộc hoàn toàn. Ngài không muốn bất cứ ai hành động độc lập với Ngài. Ngài không yêu cầu chúng ta phải làm một cái gì đó cho Ngài. Đức Chúa Trời là Tác nhân duy nhất, Đấng Phát nguyên duy nhất. Phần của chúng ta chỉ đơn giản đồng ý. chúng ta không thể làm gì khác.
Chúng ta phải biết sự chết của Ngài trong sự đầy đủ của nó trong tất cả bốn khía cạnh. Trong thập giá, chúng ta thấy sự định giá thật của Đức Chúa Trời về chúng ta. Chúng ta chỉ thích hợp cho sự chết, do đó, thậm chí chúng ta không nên cố gắng làm vui lòng Đức Chúa Trời. Đây không phải là thụ động, nó là đức tin hoạt động. Chúng ta từ chối sống bằng bản thân của chúng ta. Chúng ta chọn sống trong sự phụ thuộc hoàn toàn vào Đức Chúa Trời, và chúng ta sẽ cho phép thập tự giá làm một công việc nạo vét sâu xa hơn trong chúng ta để chúng ta sẽ được "phù hợp với sự chết của Ngài."
W.N.