-
“Các ân tứ có khác nhau nhưng Linh chỉ có một, các sự cung phụng (ministries) cũng có khác nhau, nhưng Chúa chỉ có một” (I Cô 12:1-5). Chúng tôi đã gợi ý rằng tương ứng với lời xác nhận thứ hai nầy có khúc từ câu 12 đến 27, luận về Đấng Christ và sự sống hỗ tương của Thân Thể Ngài. Nhưng tôi tưởng rằng trong cả hai lời xác nhận, ta có thể thấy sự phân biệt hữu ích khác, tức là phân biệt các ân tứ với sự sống, phân biệt phương tiện dùng để cung phụng với chính cái điều được cung phụng.
Ân tứ là phương tiện nhận được từ Đức Thánh Linh nhờ đó tôi truyền Đấng Christ cho Thân Thể, còn sự cung phụng (chức vu) là cái gì từ Đấng Christ mà chính tôi ban cấp cho Thân Thể. Mỗi sự cung phụng đóng góp thêm một điều gì thuộc về Đấng Christ. Tại đây Phao-lô so sánh sự cung phụng, chớ không phải các ân tứ, với các tác nhiệm, các chức năng của thân thể loài người, như thấy, nghe và cử động. Như vậy, dầu nhiều người khác nhau có thể có một ân tứ, song điều đó lại chẳng đúng với các sự cung phụng khác nhau của sự sống mà ngôn ngữ trong khúc sách nầy gợi lên. Mỗi sự cung phụng có tánh chất đặc biệt, vì mỗi chi thể đều góp phần sự sống vô song cho toàn Thân Thể. Đó là những gì anh em hoặc tôi đã đặc biệt nhận lãnh từ nơi Chúa để san sẻ với dân Ngài; cũng có thể là những gì mà trước kia Thân Thể chưa hề nhận lãnh. Các ân tứ thuộc linh chỉ là dụng cụ để làm trọn sự cung phụng là ban phát Đấng Christ nầy cho Thân Thể. Tôi dùng các ân tứ ấy làm phương tiện để ban phát Đấng Christ mà tôi biết cho Thân Thể.
Điểm nầy quan trọng, vì nó tỏ ra rằng nhiều cuộc mệnh danh là phục hưng thuộc linh, nhưng đã dựa trên một nền tảng sai lạc. Các ân tứ được phô diễn, nhưng không có Đấng Christ, như có nhiều dùng làm bếp, mà chẳng có đồ ăn để nấu. Nhưng còn tệ hại hơn nữa, vì không có Đấng Christ, thì chẳng những ân tứ trống rỗng, mà có thể làm cho sai lạc, lừa dối.
Nhất thiết, một vài ân tứ cũng có thể bị giả tạo, còn trong sự cung phụng Đấng Christ chẳng bao giờ có thể bị giả tạo như vậy. Ấy vì cái điều quan trọng cho Thân Thể chẳng phải các ân tứ của chúng ta, song là sự hiểu biết chính Đấng Christ cách cá nhân mà ta chuyển đạt qua các ân tứ ấy. Trong bệnh viện, hai y tá có thể dùng muỗng giống nhau, song điểm quan trọng chính là thuốc mà họ cho bệnh nhận uống bằng muỗng ấy. Một người có thể cho uống thuốc đắt tiền để chữa bệnh, con người kia chỉ cho uống thuốc bớt đau. Cái gì chúng ta cung phụng cho người khác mới là đáng kể. Sức khỏe và sự trưởng tiến của Thân Thể chỉ do sự cung phụng Đấng Christ mà thôi. Các ân tứ là cần thiết (vì Đức Thánh Linh biểu lộ trong mỗi con người, cho ai nấy điều được ích chung”. I Cô 12:7), song ân tứ không bao giờ thay thế được Đấng Christ.
Bổn phận đầu tiên của chúng ta là phải tự hỏi rằng: Tôi có điều gì để ban phát chăng?”, và phải nhờ Đức Thánh Linh mà học biết cách ban phát Đấng Christ cho Thân Thể.
Sưu tầm