"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6895261
Đang truy cập:161

Bạn ở đâu trong cuộc hành trình?

 Bạn có thể chuyển từ sự sợ hãi đến sự sống chăng? Làm thế nào để chúng ta chuyển từ cuộc sống trong thế giới này để sống một cuộc sống trong thế giới tiếp theo? Liệu sự sống vĩnh cửu có thể sống biểu lộ được ngay giữa thế giới đang hấp hối nầy chăng? Làm thế nào chúng ta sống và bước đi trong thực tế của thế giới vô hình khi chúng ta sống và bước đi trong một thế giới mà thực tại của nó đang đè nén trên chúng ta mỗi ngày? Một thế giới đòi hỏi sự chú ý của chúng ta.

Anh em ơi, sự chết, sự chết!. Đó là quyền lực cũ đã vận hành qua nhiều nỗi sợ hãi, tức giận, hận thù, tham dục, lầm lạc. Tôi biết chúng từ đâu đến. Ngày xưa, tôi đã cho phép mỗi một điều đó nắm giữ cuộc sống của tôi. Là Cơ Đốc nhân, tôi đã bước tới và giao thác cuộc sống của mình cho Chúa Jêsus. Ngài đã nhìn thấy điều đó và biết rằng đó là thật. Ngài nói: "được, con hãy đến đây". Bây giờ phần còn lại của cuộc đời tôi sẽ được tiêu hao khi dâng những gì tôi có cho Chúa Jêsus. Tôi đã  khóc "Đây là cuộc sống của con, con hoàn toàn dâng cho Ngài". Tôi biết mình không có gì ngoài cuộc sống của tôi để dâng cho Ngài, vì trong và ngoài bản thân mình, tôi chỉ là một người khốn khổ, xấu xa. Sau khi đến với Chúa Jêsus, Ngài bắt đầu tiếp lấy những gì tôi đã hứa, chậm chạp nhưng chắc chắn. Tuy nhiên, Ngài không bao giờ bắt tôi làm bất cứ điều gì. Ngài chỉ đơn giản  gõ cửa tấm lòng tôi và yêu cầu tôi đặt mọi sự trên bàn thờ bằng đồng. Việc này đã kéo dài nhiều năm và vẫn còn đang trong tiến trình. Ngài đang thay đổi tôi từ vinh quang đến vinh quang, làm cho  tôi thành hình ảnh của Ngài.

Tuy vậy có rất nhiều trận đánh lớn và chúng ta phải vượt qua. Hãy nghĩ đến con dân của Y-sơ-ra-ên trong sa mạc suốt những năm đó. Sai lầm của họ là nghĩ rằng chính Đức Chúa Trời cần giữ họ ở đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ nắm lấy những lời hứa của Đức Chúa Trời? Nếu họ tin cậy Ngài thì sao? Thay vì nghe mười thám tử và sợ hãi những người khổng lồ, họ đã không nghe hai thám tử trung thành phải không? Đức Chúa Trời không lớn hơn bất kỳ người khổng lồ nào sao? Nói cách khác vì giảm hạ Đức Chúa Trời trong tâm trí chúng ta và do đó ta rơi vào  bẫy của kẻ thù. Sự sợ hãi loài người khiến chúng ta bị kẻ thù dẫn dắt, đó là kẻ muốn chúng ta ở lại trong sa mạc. Tuy nhiên, ngay cả khi bằng đức tin, con cái Y-sơ-ra-ên đã quyết định chiếm đất  hứa, đi vào nơi đó. Nhưng họ vẫn phải vượt qua một dòng sông sôi trào mãnh liệt vào mùa xuân. Họ không thể nào vào đó được cho đến khi nào họ đặt chân xuống nước mà làm cho dòng nước cạn khô. Cần sự vâng phục và đức tin. Và ngay cả khi bước vào vùng đất hứa, họ gặp phải Giê-ri-cô. Giô-ri-cô  trong cuộc sống của bạn là gì? Con sông sôi trào là gì? Những người khổng lồ của bạn là gì?

Và như vậy, từ từ tôi đã mệt mỏi vì sống trong sợ hãi và Chúa đã đưa ra những tình huống trong cuộc đời của tôi, nơi tôi phải đối mặt trực tiếp. Một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là lên đại học. Khó khăn thứ nhất là phải nói trước công chúng, nỗi sợ khác là vấn đề tiền bạc, điều khác là hình ảnh của bản thân, khó khăn khác nữa là phải đối mặt với một căn bệnh đe dọa tính mạng, và hơn một trăm cái khó bên cạnh. Vì vậy, các sự lựa chọn phải được thực hiện, đối mặt hoặc chạy trốn. Sự việc luôn luôn là đối mặt hoặc chạy trốn. Tôi đã không bao giờbị  Chúa lên án khi tôi chạy. Bây giờ, tôi lên án bản thân mình, nhưng không một lần nào Chúa đã lên án tôi và cuối cùng tôi đã hình dung ra rằng khi tôi chạy, tình hình vẫn đang chờ tôi và tôi chỉ phải làm điều không tránh khỏi.

Tôi sẽ đi vòng quanh núi một lần nữa cho đến khi tôi đã sẵn sàng bước đi trên những trở ngại. Tuy nhiên, có lẽ yếu tố lớn nhất cho tôi là phải nhận ra rằng nỗi sợ hãi của tôi thực sự là tội lỗi. Mỗi lần tôi sợ, tôi đã nói: "Chúa ơi, Ngài không phải là Chúa đời sống con, nỗi sợ hãi là chúa con đó". Và tôi nhận ra rằng thực chất tôi là một tên nô lệ tội lỗi, vì tôi không kể đến những gì Chúa đã nói là đúng. Chúng ta không thể là nô lệ và là người  tự do cùng một lúc. Nếu Chúa đã cho tôi tự do, nếu Ngài đã đến và mở cửa phòng giam của tôi, tôi vẫn đang làm gì trong phòng giam khi  nhìn xuyên qua các quán bar trên thế giới? Tại sao tôi không bước qua cánh cửa mà Chúa mở ra? Có an toàn hơn cho tôi để ở lại nơi mà tôi đã quen không? Mặc dù đó là một nơi tồi tàn, nhưng nó vẫn thích thú đối tôi hơn là đi xa hơn chân trời những gì tôi từng biết sao? Vâng, trong nhiều năm tôi đã sống như vậy. Tôi giống như những người Y-sơ-ra -ên, dù bị quân đội Ai cập tàn sát, cơn khát nước hay hay nạn chết đói đe dọa, nhưng vẫn muốn trở lại Ai Cập với lý do ít nhất là ở Ai Cập, ít nhất là trong chế độ nô lệ, họ có thể tin tưởng vào những điều nhất định nào đó như có cá, củ hành, củ kiệu để ăn. Đó là tôi.

Và vì vậy tôi đã giống như một người tiên phong trở lại trong những ngày trong toa xe goòng cũ mòn. Tôi vượt qua sa mạc, sông ngòi và những ngọn núi được gọi là sự tức giận, sợ hãi, ham muốn, mất an ninh, và cuối cùng tôi đã đến một đại dương rộng lớn. Tôi tìm thấy nhiều trại ở đó, tất cả  ở phía trên và dưới  bờ biển. Các trại khác nhau của Cơ đốc giáo. Họ đã tìm thấy con đường của họ ở đây bởi vì họ đã đi theo con đường mòn. Và số phận của họ nằm vượt quá chân trời của biển này,  được gọi là "Sự phụ thuộc". Ông chủ trại nói: 'không có bản đồ, anh phải ném mình xuống biển, và tin cậy tôi'.

Tôi nhìn quanh và thấy những gì đang xảy ra với những người đã lập trại. Sự kêu gọi từ biển đã giảm bớt dân số hàng ngày và nhiều người bắt đầu trôi dạt trở lại các quốc gia khác nhau mà họ đã vượt qua. Trong một khoảnh khắc ngu dại, tôi đã quyết định từ bỏ hoàn toàn, sống hay chết, để ném mình trên biển phụ thuộc. Và đó là cách tôi trở thành nơi tôi đang ở ngay bây giờ. Tôi vẫn còn trên biển, nhưng tôi không kiểm soát được nơi tôi sẽ kết thúc. Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết rằng Chúa đã luôn luôn thành tín và Ngài đã chỉ đạo cùng hướng dẫn tất cả các con đường. Vậy câu hỏi đặt ra là bạn ở đâu trong cuộc hành trình? Bạn vẫn còn trong phòng giam? Bạn có ở đâu đó trên toa xe gòong cũ mòn qua những ngọn núi và thung lũng?  Có phải bạn ở cạnh biển phụ thuộc? Đây là những câu hỏi lớn về cuộc sống cho mọi Cơ Đốc nhân. Chúng ta phải đối mặt với những câu hỏi này và phải trả lời.

 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2