"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6870208
Đang truy cập:179

SÁNG THẾ KÝ 117, 118, 119, 120

abortion pill online

abortion pill online go

ddavp

ddavp

naloxone vs naltrexone usmle

naltrexone vs naloxone mechanism of action blog.pragmos.it

SÁNG THẾ KÝ

BÀI 117

ĐƯỢC TRƯỞNG THÀNH - PHƯƠNG DIỆN CAI TRỊ CỦA ISRAEL TRƯỞNG THÀNH (5)

Câu chuyện về các anh nhận ra Giô-sép là câu chuyện dài nhất trong Sáng Thế Kí, chiếm ba chương rưỡi, từ đầu chương 42 đến giữa chương 45. Khi còn trẻ, tôi nghĩ rằng Giô-sép quá cứng rắn với các anh. Tôi nghĩ rằng việc Giô-sép cứng rắn với họ khi họ đến Ai Cập mua lúa lần đầu thì tốt. Là người của Đức Chúa Trời, ông đã nhẫn nại để sửa trị họ, và họ đã trải qua sự thử thách ít nhất là sáu tháng. Tuy nhiên, khi họ đến Ai Cập lần thứ hai, tôi nghĩ rằng Giô-sép không nên làm thêm điều gì để sửa trị họ nữa. Theo ý tôi, lẽ ra Giô-sép nên bày tỏ ông cho họ ngay. Tuy nhiên, Giô-sép đã không làm như vậy.

Trong một thời gian dài, tôi không biết lí do cho điều này. Chắc chắn rằng sự thử nghiệm đầu tiên cho các anh của Giô-sép là cần thiết. Tất cả chúng ta đều tán thành với Giô-sép trong việc thử nghiệm họ lần đầu tiên. Tuy nhiên, có lẽ anh em cũng tự hỏi lí do vì sao Giô-sép lại thử các anh lần nữa. Một mặt, ông dọn tiệc và cùng ăn với họ. Nhưng mặt khác, ông đã tạo thêm rắc rối cho họ. Giô-sép có mục đích gì khi làm như vậy? Tôi tin rằng Giô-sép mong đợi các anh chú ý đến những ẩn ý hay những dấu hiệu nào đó, và nhờ đó có thể nhận ra ông. Giô-sép không cần tỏ mình ra với họ ngay.

Để hiểu chương 43, chúng ta cần nhớ rằng Giô-sép là hình bóng về Christ và cũng là phương diện cai trị của đời sống trưởng thành. Vì Giô-sép là hình bóng về Christ, chúng ta không nên phê bình bất cứ điều gì ông làm. Chúng ta ở dưới tiêu chuẩn của Giô-sép quá xa. Bất cứ điều gì ông làm đều là tốt nhất, dù chúng ta có đồng ý hay không. Đấng Christ mà được hình bóng bởi Giô-sép không thể làm điều gì sai. Chúng ta sẽ không làm giống như Giô-sép đã làm vì chúng ta không trưởng thành như ông. Chúng ta không đại diện cho phương diện cai trị của đời sống trưởng thành; chúng ta đại diện cho sự bất phục. Đây là lí do vì sao chúng ta không đồng ý với Giô-sép. Tuy nhiên, nếu đạt đến tiêu chuẩn của Giô-sép, chúng ta sẽ thừa nhận rằng những gì Giô-sép đã làm cho các anh là tốt nhất. Trong cách đối xử với các anh, Giô-sép không một chút trẻ con hay dại dột. Trái lại, những đối xử của ông thật khôn ngoan và đầy sáng suốt. Ông đã xử lí các anh để họ có thể được sửa trị. Ông không hề làm điều gì cho họ vì lợi ích riêng của mình.

(i) Con cái Israel buộc phải xoay về với Christ

Như các anh của Giô-sép một lần nữa bị buộc phải hướng về ông, thì cũng vậy, con cái Israel bị buộc phải xoay về với Christ (43:1-15). Theo Kinh Thánh, nhà Israel sẽ trở về với Christ vào cuối thời đại này và công nhận Jesus người Na-xa-rét là Đấng Mê-si-a của họ. Tuy nhiên, trước khi có điều này, họ cần được thử nghiệm. Sách Xa-cha-ri bày tỏ rằng dân sót Israel sẽ bị đưa vào thử thách. Thậm chí rất nhiều người Israel sẽ bị giết. Bấy giờ, nhà Israel sẽ xoay về với Christ, không bao nhiêu người Israel sẽ còn lại. Họ sẽ bị thử nghiệm vì họ từ chối trở lại với Đấng họ cần.

Hãy xem quốc gia Israel ngày nay. Họ đang đấu tranh để tự vệ! Kể từ năm 1918, tôi liên tục theo dõi tình hình thế giới. Trước sự khôi phục của quốc gia Israel, dân Do Thái sống tản lạc và người ta hầu như không quan tâm gì đến họ. Đặc biệt từ năm 1967, Trung Đông là tiêu điểm của tin tức thế giới, nơi trọng yếu nhất trên đất. Israel hầu như bị cả thế giới chống lại. Cả những nước Ả Rập lẫn Liên Hiệp Quốc đều lên án họ. Ngay cả Mĩ đôi khi cũng không đồng ý với Israel. Do đó, đất nước này phải chiến đấu để tồn tại. Israel bị các nước khác lên án vì đã chiếm Cao nguyên Golan và Bờ Tây sông Giô-đanh. Israel khăng khăng giữ những lãnh thổ này vì họ cần chúng để tồn tại. Tuy nhiên, nếu quốc gia Israel xoay về với Christ, mọi điều sẽ được giải quyết. Nhưng Israel sẽ không xoay về với Christ cho đến khi bị buộc phải làm như thế.

(j) Vẫn không nhận biết Christ

Các anh Giô-sép đã không biết gì về ông (43:18-21) và dân Do Thái ngày nay cũng không biết Christ. Các anh của Giô-sép không biết ông là người cai trị xứ Ai Cập. Nhưng sự không thỏa mãn của họ do thiếu lương thực đã buộc họ hướng đến Giô-sép. Theo các lời tiên tri trong Cựu Ước, nhà Israel sẽ xoay về Christ không vì lí do nào khác hơn là họ cần phải tồn tại. Không xoay về với Christ, họ sẽ không có cách gì để tồn tại.

Chính sự nghiêm trọng của nạn đói đã buộc các anh của Giô-sép đến với ông một lần nữa. Lần thứ nhất đến Ai Cập, họ nhận được một số lương thực để sống. Vì vậy, họ đã trở về nhà và ở cách xa Giô-sép một thời gian. Điều này mô tả cách đối xử của Christ với nhà Israel ngày nay. Nếu dân Israel không bị buộc phải xoay về với Ngài vì nhu cầu tồn tại thì họ sẽ không bao giờ xoay về với Christ. Vì lương thực mà các anh Giô-sép đem về đã hết, và vì nạn đói cứ tiếp tục hoành hành, nên một lần nữa, họ buộc lòng phải đến với người mà họ chẳng muốn gặp. Tôi tin rằng sau lần tiếp xúc đầu tiên với Giô-sép, các anh đã có một ấn tượng xấu về ông. Có lẽ họ nói: “Nếu có thể, chúng tôi sẽ không bao giờ trở lại với con người đó. Chúng tôi không muốn gặp lại ông ta nữa. Ông ta đã đối xử với chúng tôi thật tồi tệ.” Đối với Christ, nhà Israel ngày nay cũng giống như vậy. Thậm chí họ không muốn nói về Jesus Christ. Tuy nhiên, tay lái không nằm trong tay họ mà trong tay Đấng Christ. Vào một thời điểm nào đó, họ sẽ trở lại với Ngài.

Giô-sép thật khôn ngoan và rất giàu kinh nghiệm. Ông không để cho sự phấn khởi khi thấy các anh hay sự khao khát được thấy cha khiến ông hành động cách dại dột. Trái lại, ông đã khôn ngoan và điềm tĩnh, sửa trị các anh bằng cái giá hi sinh niềm ao ước gặp lại cha. Nếu là Giô-sép, tôi sẽ tỏ mình cho các anh ngay khi họ trở lại lần thứ hai, và tôi sẽ bảo họ hãy mau mau trở về rước cha đến với tôi. Thậm chí tôi sẽ không dành thì giờ dự tiệc với các anh trước khi sai họ trở về đón cha. Nhưng nếu làm như vậy, Giô-sép sẽ không có đủ phẩm chất để là người cai trị thế giới. Giô-sép là người đầy sáng suốt và khôn ngoan. Do đó, ông là hình bóng trọn vẹn về Đấng Christ. Christ không bao giờ làm bất cứ điều gì theo sự phấn khích của Ngài. Tình trạng thế giới ở dưới tay Ngài. Chiếc xe này không đang được lái bởi bất kì nhà lãnh đạo nào của thế giới, nhưng bởi Chúa Jesus. Ngài đang điều khiển tình hình tại Trung Đông.

Từ khi các anh Giô-sép đến Ai Cập lần thứ nhất, họ đã phải trải qua thử nghiệm. Tôi không tin họ vui vẻ sau khi đã gặp Giô-sép tại Ai Cập. Họ không thể quên Si-mê-ôn đang bị giam tại đó. Họ cũng nhận thức rằng sự cung cấp lương thực họ đã nhận được tại Ai Cập thì giới hạn. Họ biết rằng một ngày nào đó lương thực sẽ hết và họ sẽ phải trở lại Ai Cập, đối mặt với người đàn ông đó một lần nữa. Nhu cầu về lương thực buộc họ phải trở lại với Giô-sép.

Để các anh của Giô-sép nhận ra ông, họ phải trải qua một quá trình nào đó. Theo các lời tiên tri trong Kinh Thánh, nhà Israel cần trải qua một quá trình tương tự để nhận ra Christ là Đấng Mê-si-a của họ. Christ sẽ xử lí họ nhiều lần cho đến khi nhà Israel bị buộc phải xoay về với Ngài. Ngoài cách đó, hoàn toàn không có cách nào khác để Israel tồn tại.

Khi Gia-cốp truyền cho các con phải trở lại Ai Cập mua thêm lương thực, họ nói với ông rằng họ không thể nào trở lại Ai Cập trừ phi Bên-gia-min, em út, đi cùng. Không có Bên-gia-min đi cùng, họ không thể nào dạn dĩ để đối diện với người đàn ông đó tại Ai Cập. Họ nhận thức rằng sẽ là vô ích nếu trở lại Ai Cập mà không có Bên-gia-min. Đây thật là một thử nghiệm! Cuối cùng, Gia-cốp buộc phải đồng ý với điều kiện này. Dường như Gia-cốp nói: “Vì lợi ích của mạng sống các con và của con cái các con, cha sẵn sàng hi sinh đứa con út này. Cha giao nó cho các con. Hãy trở xuống Ai Cập và mua lương thực.” Anh em có nghĩ rằng các anh của Giô-sép vui mừng khi họ đi từ xứ Ca-na-an đến Ai Cập không? Anh em có nghĩ rằng họ sẽ ca hát và nói: “Ngợi khen Chúa, chúng ta sắp đi xuống Ai Cập lần nữa!”, không? Chắc chắn không. Trái lại, suốt đường đến Ai Cập, có lẽ họ đã nói với nhau: “Chúng ta sẽ làm gì với người đàn ông đã giam Si-mê-ôn vào ngục? Có lẽ điều đầu tiên ông ta sẽ làm là giam em út của chúng ta vào ngục. Thậm chí ông ta còn tìm lí do để bắt tất cả chúng ta làm nô lệ. Hơn nữa, có thể ông ta bắt luôn cả lừa. Chúng ta sẽ làm gì?” Tôi chắc rằng các anh của Giô-sép sợ trở thành nô lệ và sợ mất lừa là những điều rất quý đối với họ. Tôi tin rằng trên đường đến Ai Cập, họ cố tìm ra một chiến thuật để đối phó với Giô-sép.

(k) Christ bày tỏ tình yêu nhiều hơn đối với họ

Sau khi các anh đã đến lần thứ hai. Giô-sép bày tỏ tình yêu bằng cách dự tiệc với họ trong nhà mình. Dù họ không nhận ra ông, nhưng ông vẫn muốn cho họ thấy rằng ông thân thiết với họ, ngay cả khi ông thử nghiệm họ. Vào thời kì sau rốt, Christ sẽ làm điều tương tự với Israel. Một mặt, Ngài sẽ thử nghiệm họ hơn nữa, mặt khác, Ngài sẽ chăm sóc họ trong tình yêu.

(l) Vẫn không nhận biết tình yêu của Đấng Christ

Dù Đấng Mê-si-a của họ sẽ bày tỏ tình yêu với họ, nhưng người Israel tiếp tục không nhận biết tình yêu của Đấng Christ. Tôi tin chắc rằng Đấng Christ đứng về phía Israel. Chúng ta có đứng về phía Israel hay không, điều đó không ý nghĩa gì vì chúng ta chỉ là con người. Nhưng việc Christ đứng về phía Israel là rất có ý nghĩa. Tuy nhiên, Israel ngày nay không nhận biết tình yêu của Christ. Cuối cùng, sau khi họ bị buộc phải xoay về với Ngài, Đấng Christ sẽ bày tỏ chính Ngài cho họ. Bấy giờ, nhà Israel sẽ nhận ra Ngài là Đấng Mê-si-a.

Bây giờ, chúng ta đến một phần mở ngoặc khác. Gánh nặng của tôi trong bài này thực ra là phần mở ngoặc này. Trong 43:1-15, các anh của Giô-sép vẫn đang học bài học của họ, và trong 43:16-34, Giô-sép vẫn còn thử nghiệm họ. Dù đã bày tỏ tình yêu với họ, nhưng ông không bày tỏ chính mình cho họ ngay. Giô-sép thử nghiệm các anh vì ông đang cố gắng đem họ đến chỗ nhận ra ông. Các anh của Giô-sép thật chậm hiểu. Nếu là họ, chúng ta sẽ nhận ra Giô-sép qua nhiều dấu hiệu về nhân thân của ông. Bây giờ, chúng ta hãy suy xét những dấu hiệu này.

Khi các anh của Giô-sép trở lại, Giô-sép đã không nói một lời. Trái lại, ông đã truyền cho quản gia mời các anh vào phủ, nơi ở của một người cai trị thế giới. Nếu là một trong các anh của Giô-sép, hẳn tôi đã nói: “Chúng ta là người nước ngoài đến đất nước này. Chúng ta không xứng đáng với sự chiếu cố nồng hậu này. Sao một lãnh đạo cấp cao lại mời chúng ta đến phủ của ông để dùng bữa?” Có lẽ anh em nói rằng các anh của Giô-sép nghĩ rằng ông sẽ lừa họ và biến họ thành nô lệ. Có lẽ họ có ý tưởng này. Dù sao đi nữa, họ đã không đánh giá cao lời mời của Giô-sép mà có phần sợ hãi bởi lời mời đó. Vì thế, họ nói với quản gia rằng lần trước khi mua lương thực, họ đã trả tiền, nhưng số tiền ấy lại được để lại trong bao. Họ nói với quản gia rằng họ đã không làm điều này. Quản gia nói: “Mọi việc đều bình an! Đừng sợ chi cả! Ấy là Đức Chúa Trời của các ông, tức Đức Chúa Trời của cha các ông, đã ban vật quý vào bao” (43:23). Dường như quản gia nói: “Không phải là số bạc của các ông được trả lại cho các ông đâu. Đó chính là quà tặng từ Đức Chúa Trời các ông và từ Đức Chúa Trời của cha các ông.” Sau khi các anh của Giô-sép đến gặp ông lần thứ nhất, chắc chắn Giô-sép đã nói với quản gia về họ, ít ra cũng kể với quản gia rằng họ là những người Hê-bơ-rơ và họ đã từ xứ đó đến Ai Cập. Hẳn ông đã nói với quản gia đó rằng họ nhận biết Đức Chúa Trời và kính sợ Ngài. Nếu không, làm thế nào một quản gia Ai Cập lại có thể đối đáp với họ như vậy? Thế thì do ai mà quản gia này biết được điều đó? Chắc chắn là do Giô-sép. Đây là một dấu hiệu cho các anh của Giô-sép thấy rằng có người trong phủ của Giô-sép biết được xuất xứ của họ. Sau khi cho họ thấy rằng không có nan đề gì về số bạc, “người bèn đưa các anh vào nhà Giô-sép, đem nước ra cho rửa chân, và cũng cho lừa ăn cỏ nữa” (43:24). Ông cũng dẫn Si-mê-ôn đến với họ. Vì thế, nan đề về số bạc và Si-mê-ôn đã được giải quyết.

Cuối cùng, Giô-sép bước vào và hỏi: “Người cha già mà các ông đã nói cùng ta đó có được mạnh khỏe chăng? Còn sống chăng?” (43:27). Dù Giô-sép có giấu mình đến đâu, chắc hẳn phải có một dấu hiệu nào đó về tình cảm trong cách ông hỏi về cha mình. Giô-sép không phải là đá mà là một người giàu tình cảm. Giọng nói của ông khi hỏi về cha chắc chắn là một dấu hiệu cho thấy ông là ai. Câu 29 chép: “Và người ngước mắt lên thấy Bên-gia-min, em ruột, con trai của mẹ mình, thì hỏi rằng: Đó có phải là em út mà các ông đã nói cùng ta chăng? Và tiếp rằng: Con út ơi, cầu xin Đức Chúa Trời làm ơn cho con!” Sau khi nói lời này, Giô-sép chạy vào phòng và khóc. Vào thời điểm này, lẽ ra các anh của Giô-sép phải tự hỏi: “Sao vậy? Sao vị quan này hỏi về cha chúng ta cách thân thiết như vậy? Và sao ông chưa nói hết lời với em út mà ông đã đi ra ngoài rồi trở lại với gương mặt vừa mới rửa? Tất cả điều này có nghĩa là gì?”

Ngay sau khi Giô-sép trở lại, ông cho các anh ngồi trước mặt, “lớn, nhỏ tùy theo thứ tự” (43:33). Các anh ngơ ngẩn nhìn nhau. Chắc chắn qua dấu hiệu này, lẽ ra họ phải nhận thức rằng vị quan này là Giô-sép. Hẳn phải có đặc điểm nào đó nơi vẻ mặt Giô-sép để họ có thể nhận ra, dù đã sau 22 năm. Nếu đặt những dấu hiệu này lại với nhau, lẽ ra họ phải nói: “Đây là Giô-sép.” Lẽ ra họ phải nhớ rằng Giô-sép đã bị đem qua Ai Cập và lẽ ra họ phải nhận thức rằng người đàn ông này là Giô-sép.

Câu 34 chép: “Giô-sép sai đem mấy món ăn trước mặt mình cho các anh em, nhưng phần của Bên-gia-min lại nhiều hơn gấp năm lần so với các người khác.” Hẳn phải có mục đích khi Giô-sép cho Bên-gia-min phần ăn nhiều gấp năm lần phần của các anh. Ý định của ông chắc hẳn là muốn các anh thấy rằng ông là Giô-sép và ông thương yêu em mình. Nếu có mặt ở đó, có lẽ tôi sẽ dạn dĩ hỏi người đàn ông này rằng ông có phải là Giô-sép không. Tuy nhiên, không một ai trong các anh đã làm điều này. Trái lại, họ chẳng biện biệt được điều gì cả.

Ngày nay, điều này cũng tương tự với việc chúng ta hiểu biết Chúa. Chúa đã tỏ chính Ngài cho chúng ta, và chúng ta đã thấy Ngài, nhưng chúng ta đã không biết Ngài. Ngài đã làm nhiều điều cho chúng ta với ý định tốt lành, nhưng chúng ta sợ hãi bởi những gì Ngài làm. Mọi điều Ngài đã làm được thúc đẩy bởi tình yêu, nhưng chúng ta đã có ý tưởng xấu về điều đó.

Giô-sép có một ý định đầy yêu thương khi mời các anh về nhà dự tiệc. Nhưng họ đã có suy nghĩ xấu khi cho rằng ông có ý định bắt họ và biến họ thành nô lệ. Câu 18 chép: “Anh em thấy mình phải bị đưa vào nhà Giô-sép thì sợ hãi và nói với nhau rằng: Ấy cũng vì số bạc đã để lại vào bao chúng ta lần trước nên họ mới đem chúng ta vào chốn này, đặng tìm cớ xông vào đánh chúng ta, bắt chúng ta làm tôi mọi, và chiếm đoạt mấy con lừa của chúng ta.” Tiền bạc và mấy con lừa là những bức màn ngăn các anh Giô-sép không nhận ra ông. Những con lừa có ý nghĩa rất lớn đối với họ, nhưng chúng không là gì đối với Giô-sép. Về sau, khi Giô-sép sai các anh trở về đón cha, ông đã đưa nhiều xe ngựa và lính kị đi theo. Tiền bạc và những con lừa là điều có ý nghĩa đối với họ, là tất cả những gì họ có. Họ cũng sợ bị bắt làm nô lệ. Điều này tương tự với chúng ta hôm nay. Có thể Chúa đang ở trước mặt và Ngài đã làm rất nhiều điều cho chúng ta, nhưng chúng ta không thể nhận ra Ngài hay những gì Ngài đã làm. Trái lại, chúng ta sợ hãi. Các anh của Giô-sép lẽ ra nên nhận thức rằng người cai trị thế giới này không lưu tâm đến những con lừa của họ. Chúng ta cũng vậy. Khi đến với Christ, và sau đó, bước vào nếp sống Hội thánh, có lẽ chúng ta đã tự hỏi không biết tiền bạc, sự an ninh hay gia đình chúng ta sẽ như thế nào. Các anh của Giô-sép thì nghèo nhưng họ đang ở dưới sự chăm sóc giàu có của một người cai trị thế giới. Nếu có mặt ở đó, tôi sẽ nói: “Hãy quên tiền bạc và những con lừa đi. Tôi chỉ muốn Giô-sép. Tôi yêu ông ấy.” Trong sự nhận biết Chúa, tất cả chúng ta đều dại dột như các anh của Giô-sép. Thay vì quan tâm đến Ngài, chúng ta quan tâm đến chính mình, tiền bạc và mấy con lừa. Các anh của Giô-sép lẽ ra phải hướng mắt về Giô-sép và nhìn vào ông. Nếu làm như vậy, họ sẽ nhận thức rằng người đàn ông này giống như Giô-sép. Nhưng để nhìn vào Giô-sép, họ phải quên tiền bạc đi. Tuy nhiên, họ cứ dán mắt vào tiền bạc và có lẽ đã nói với nhau: “Các anh em không biết rằng chúng ta có nhiều tiền sao? Phải cẩn thận để không bị mất.” Tôi không tin là các anh của Giô-sép đã chăm chú nhìn vào mặt ông. Nếu chăm chú hẳn họ đã nhận ra ông và có lẽ Lê-vi nói với Ru-bên rằng: “Em chắc chắn người này là Giô-sép. Chúng ta đừng sợ, nhưng phải dạn dĩ hỏi ông ấy có phải là Giô-sép thật không.”

Ngày nay không có nhiều người biết Chúa theo cách này. Tuy nhiên, có một ít người nhận ra được những dấu hiệu về các việc làm của Chúa, và nhận thức rằng những gì đã xảy đến với họ là từ Chúa. Trong việc nhận biết Chúa, hầu hết chúng ta đều giống như các anh của Giô-sép. Chúng ta không nghĩ về Ngài, thay vào đó, chỉ nghĩ về tiền bạc, của cải và chính mình. Các anh của Giô-sép đã không tìm lí do vì sao vị thượng quan đó đã làm những điều như thế cho họ. Họ đã bị chiếm hữu hoàn toàn bởi những lợi lộc riêng. Họ không hề có ý tưởng rằng người đàn ông đang đối xử với họ có thể là Giô-sép. Điều này tương tự với chúng ta. Dù Chúa đã làm cho chúng ta biết bao điều tốt lành, chúng ta vẫn không hiểu những gì Ngài đang làm. Chúa làm mọi sự với ý định tốt lành, nhưng chúng ta lại xem đó là điều rủa sả. Thậm chí nếu biết đó là một phước hạnh, chúng ta vẫn không nhận lãnh.

Các anh của Giô-sép đã không có sự biện biệt. Ngay cả sau khi ông đã xếp họ ngồi theo thứ tự, họ vẫn không nhận ra ông là ai. Họ đã có định kiến ngay cả trước khi rời khỏi nhà để đến Ai Cập. Lòng của Giô-sép tốt, nhưng suy nghĩ của họ về ông là xấu. Họ hoàn toàn bị định kiến bởi những ý tưởng xấu xa. Chúng ta cũng sẽ giống như vậy nếu có ý tưởng xấu về người mời chúng ta đến nhà ăn tối với ý tốt. Do ý tưởng xấu, có thể chúng ta lo sợ bị người ấy đầu độc bằng thức ăn. Dù không thể từ chối lời mời đó, nhưng chúng ta vẫn sợ thức ăn đã dọn ra. Ý định của chủ nhà là thương yêu, nhưng ý tưởng của chúng ta là xấu. Các anh của Giô-sép đầy dẫy những ý tưởng như thế. Những ý tưởng này là cặp kính màu làm cho họ không thấy Giô-sép là ai.

Ngoài những dấu hiệu này về nhân thân của Giô-sép, còn có thêm hai dấu hiệu khác. Câu 32 chép: “Người ta dọn cho Giô-sép ăn riêng và cho các anh em ăn riêng. Người Ai Cập ăn chung cùng người cũng dọn cho ngồi riêng nữa; vì người Ai Cập có tánh gớm người Hê-bơ-rơ, nên không ăn chung được.” Có ba bàn được dọn: một cho Giô-sép, một cho những người Ai Cập, và một cho các anh em. Điều này cho thấy người Ai Cập không ăn theo cách của người Hê-bơ-rơ. Anh em thử nghĩ Giô-sép ăn theo cách nào – cách của người Ai Cập hay của người Hê-bơ-rơ? Chắc chắn là ông phải ăn theo cách của người Hê-bơ-rơ. Các anh của Giô-sép nên nhận ra rằng ở đây có một người Ai Cập đang ăn theo cách của người Hê-bơ-rơ, cách mà người Ai Cập lấy làm gớm ghiếc. Giô-sép đã ra lệnh dọn các bàn ăn theo cách này để cho các anh thấy rằng ông là người Hê-bơ-rơ. Các anh lẽ ra nên nhận ra rằng vị quan này là một người Hê-bơ-rơ. Các anh Giô-sép thật dại dột! Nếu có mặt tại đó, tôi sẽ nói: “Này Lê-vi, ông này là một người Hê-bơ-rơ. Hơn nữa, ông trẻ hơn chúng ta. Hãy nhìn gương mặt ông ấy. Phải chăng là Giô-sép?” Dù Giô-sép nói tiếng Ai Cập, nhưng lẽ ra họ nên nhận ra giọng nói và ngữ điệu của ông. Tuy nhiên, họ vẫn không nhận ra ông.

Còn có một dấu hiệu khác được tìm thấy trong câu 26: “Khi Giô-sép trở về, các anh em bèn lấy của lễ đã đem theo, dâng cho Giô-sép tại nhà; rồi cùng sấp mình xuống đất trước mặt người.” Khi các anh Giô-sép sấp mình xuống trước mặt ông, lẽ ra họ nên nhớ lại giấc mơ của ông. Hai mươi hai năm trước, Giô-sép đã có một giấc mơ, và bây giờ giấc mơ ấy đang được ứng nghiệm. Nếu là một trong các anh em của Giô-sép đang sấp mình trước mặt ông, có lẽ anh em đã nói: “Đây chắc là Giô-sép, thằng nằm mơ.” Dù các anh Giô-sép đã nghe về giấc mơ này và đang làm ứng nghiệm giấc mơ này, nhưng họ vẫn không nhận ra Giô-sép.

Có lẽ anh em tự hỏi vì sao Giô-sép không đơn sơ bày tỏ mình cho các anh em vào lúc đó. Nếu làm như vậy, Giô-sép thật non trẻ. Ông thích cho họ một số dấu hiệu để giúp họ nhận ra ông là ai. Nếu họ nhận ra thì sẽ ngọt ngào dường bao! Tuy nhiên, do những định kiến và sự dại dột của họ, điều này đã không xảy ra.

Tất cả chúng ta ngày nay đang ở dưới bàn tay của Giô-sép. Điều chúng ta nên làm và nơi chúng ta nên đi đều tùy thuộc vào Ngài. Phải mất bao lâu trước khi chúng ta trở lại với Ngài cũng tùy thuộc vào việc Ngài ban cho chúng ta bao nhiêu thực phẩm. Nếu Ngài ban cho chúng ta thực phẩm kéo dài 10 năm, thì sau 10 năm đó chúng ta mới trở lại. Nhưng Ngài sẽ không ban cho chúng ta nhiều dường ấy. Trái lại, Ngài ban cho chúng ta một lượng giới hạn để buộc chúng ta trở lại với Ngài sớm hơn. Giô-sép biết rằng các anh sẽ trở lại sau một khoảng thời gian nào đó. Ông biết trong gia đình cha có bao nhiêu người và bao nhiêu lương thực phải cung cấp cho họ. Họ đang ở dưới sự kiểm soát của Giô-sép. Ha-lê-lu-gia! Ngày nay chúng ta đang ở dưới bàn tay tể trị của Chúa! Đừng lo lắng về hiện tại hay tương lai. Anh em không ở dưới sự kiểm soát của chính mình, nhưng ở dưới sự kiểm soát của Chúa. Đừng tin cậy nơi những con lừa của mình, tức là bằng cấp hay việc làm của anh em. Phần định của anh em ở dưới bàn tay của Chúa Jesus và tương lai anh em ở dưới sự kiểm soát của Ngài. Tôi muốn chia sẻ với anh em tin mừng rằng Chúa vẫn đang chăm sóc chúng ta cách yêu thương và có tể trị. Những gì Ngài đã làm, đang làm và sẽ làm đều được thúc đẩy bởi tình yêu. Bằng tình yêu, Ngài đang tìm cách đem chúng ta đến chỗ nhận biết Ngài qua những dấu hiệu khác nhau mà Ngài đã ban cho chúng ta. Tất cả những gì Ngài đã làm là những dấu chỉ để dẫn chúng ta đến chỗ nhận biết Ngài. Đừng ở mãi trong định kiến, đừng để mắt vào tiền bạc, vào những con lừa hay chính mình. Hãy xoay lại với Jesus và nhìn xem Ngài. Nếu làm điều này, anh em sẽ thấy Ngài, nhận ra Ngài và biết Ngài.

Tôi thích câu chuyện về Giô-sép và các anh của ông vì câu chuyện đó mô tả tình trạng của tôi trong việc nhận biết Chúa. Tôi thật dại dột biết bao! Chúa luôn luôn làm điều tốt cho tôi, nhưng tôi thường lo lắng mình sẽ bị thiệt hại hay mất mát. Tất cả những gì Giô-sép đã làm cho các anh được thúc đẩy bởi tình yêu. Trong mối quan hệ với chúng ta, Chúa Jesus cũng giống như vậy. Nếu nhìn lại quá khứ của mình trước mặt Chúa, chúng ta sẽ rơi nước mắt và nói: “Chúa ơi, con biết rằng quá khứ của con giống như quá khứ của Giô-sép với các anh của ông. Ngài luôn luôn tốt với con, nhưng con lại không nhận biết tình yêu của Ngài vì con bị chiếm hữu bởi những ý tưởng xấu và những mối quan tâm riêng. Ôi Chúa, con đã không quan tâm đến Ngài, không bao giờ chăm xem Ngài hay chú tâm đến Ngài. Chúa ơi, xin tha thứ và giúp con từ nay về sau không chăm vào điều gì khác hơn Ngài. Chúa ơi, con không quan tâm đến điều gì, ngay cả đến sự mời gọi. Con chỉ quan tâm đến Ngài và được ở trong hiện diện Ngài. Ôi Chúa, miễn là được ở đây, trong hiện diện Ngài, thì con thỏa lòng rồi.” Đây là cách để nhận biết Chúa.

Nếu các anh của Giô-sép giống như vậy, không định kiến và không quan tâm đến tiền bạc, những con lừa hay chính mình, và nếu chăm nhìn vào Giô-sép, hẳn họ sẽ thấy những nét đặc biệt trên gương mặt ông là điều sẽ giúp họ nhận ra ông. Họ cũng sẽ nhận ra ông qua những gì ông đã làm. Vì thế, họ sẽ nói: “Không được quên là chúng ta đã bán Giô-sép làm nô lệ tại Ai Cập. Hãy nhớ lại các đầy tớ của ông ấy đã nói về Đức Chúa Trời của chúng ta và của cha chúng ta. Cũng vậy, chúng ta đã được ngồi tại bàn ăn theo thứ tự sinh ra. Hơn nữa, hãy suy xét cách mà người đàn ông này cư xử với Bên-gia-min, và giọng nói thương yêu khi ông hỏi về cha chúng ta. Khi nói với Bên-gia-min, hầu như ông tan vỡ và khóc.” Có biết bao dấu hiệu cho các anh của Giô-sép thấy rằng người đàn ông này là Giô-sép!

Điều này tương tự với chúng ta ngày nay trong sự nhận biết Chúa. Anh em có nghĩ rằng nhiều điều tốt xảy đến cho mình là ngẫu nhiên không? Không, tất cả đã xảy ra với một mục đích. Nhưng trong quá khứ, chúng ta đã không nhận biết những gì Đức Chúa Trời đã làm. Nguyện Chúa giúp chúng ta nhận biết Giô-sép của mình. Ngài không hề có ý tưởng xấu đối với chúng ta. Trái lại, mối quan tâm của Ngài đối với chúng ta là tình yêu, và ý định của Ngài là đem chúng ta đến chỗ nhận biết Ngài. Điều tốt nhất là nhận biết Ngài.

Ngay cả sau khi các anh của Giô-sép đã được xử lí rất nhiều, họ vẫn không nhận thức rằng họ đang gặp Giô-sép. Như sẽ thấy trong một bài khác, sự không biết của họ cuối cùng đã buộc Giô-sép không thể nhẫn nại hơn, đành bày tỏ chính mình cho họ. Gánh nặng của tôi trong bài này là để chúng ta sáng tỏ về cách nhận biết Chúa. Tôi có thể làm chứng rằng nhiều lần Chúa đã bày tỏ tình yêu của Ngài cho tôi và đã xử lí tôi theo những cách nào đó, nhưng tôi đã không nhận ra Ngài hay những gì Ngài đang làm. Tôi hoàn toàn không biết. Nhưng ngày nay, chúng ta có một khải tượng rõ ràng. Bây giờ, chúng ta nhận ra Giô-sép và hiểu rằng mọi điều Ngài làm đều vì ý định giúp chúng ta nhận biết Ngài. Nguyện tất cả chúng ta học được bài học này.

SÁNG THẾ KÍ

BÀI 118

ĐƯỢC TRƯỞNG THÀNH - PHƯƠNG DIỆN CAI TRỊ CỦA ISRAEL TRƯỞNG THÀNH (6)

Khi xem xét câu chuyện của Giô-sép, chúng ta cần nhớ rằng trong phần kí thuật về ông có hai phương diện: phương diện hình bóng về Christ và phương diện về sự sống. Trong Cựu Ước, thật khó tìm thấy ai ngoài Giô-sép là hình bóng trọn vẹn về Christ như vậy. Ông làm hình bóng về Christ một cách chi tiết.

(m) Christ cho dân sót Israel sự thử nghiệm lần cuối

Trong 44:1-13, Giô-sép đã thử nghiệm các anh lần cuối và cho họ thậm chí nhiều thì giờ hơn để suy xét về ông. Christ sẽ làm điều tương tự với quốc gia Israel. Các lời tiên tri trong Kinh Thánh nói rằng Christ sẽ thử nghiệm con cái Israel ngu dại, nhưng không nói chi tiết. Tuy nhiên, phần kí thuật về cách Giô-sép đối xử với các anh cho chúng ta một bức tranh chi tiết về điều này. Ngay cả ngày nay, quốc gia Israel cũng không hề biết sự thật rằng Christ đang thử nghiệm họ. Khi theo dõi tin tức thế giới, chúng ta nên có quan điểm khác với người thế giới. Khi đọc tin tức, tôi nhận thấy những gì đang diễn ra tại Trung Đông là một phần trong việc Christ thử nghiệm Israel. Thủ tướng Israel và nội các của ông không biết rằng Christ đang thử nghiệm họ. Họ tuyên bố cần Cao nguyên Golan và những khu định cư dọc theo Si-nai để bảo đảm cho sự tồn tại của họ. Tuy nhiên, Christ biết rõ hơn họ về những gì họ cần cho sự an ninh của họ. Anh em không tin rằng những gì đang xảy ra cho Israel ngày nay là một sự thử nghiệm sao? Tôi tin chắc như vậy. Đây là việc Giô-sép đang thử nghiệm các anh để dạy dỗ và kỉ luật họ. Tôi mong sự thử nghiệm này cứ tiếp diễn hết năm này qua năm khác. Chúa Jesus Christ biết cách để đối xử với quốc gia Israel.

(n) Họ vẫn không nhận biết Ngài

Khi Giô-sép thử nghiệm các anh thêm, họ vẫn không nhận ra ông (44:14-34). Điều này cũng đúng với quốc gia Israel khi Christ tiếp tục thử nghiệm họ. Giô-sép thật là kiên nhẫn! Tôi hầu như không kiên nhẫn như ông hay sự kiên nhẫn của Chúa Jesus đối với Israel ngày nay. Nếu là Giô-sép, tôi sẽ tỏ mình cho các anh sớm hơn ông nhiều. Và nếu là Chúa Jesus, tôi sẽ lập tức nói với cả thế giới rằng người Israel là anh em của tôi. Tuy nhiên, Giô-sép đã đối xử với các anh cách nhẫn nại. Họ không biết ông, và người Ai Cập không biết điều gì đang diễn ra. Chỉ có Giô-sép mới biết điều ông đang làm. Tình trạng ngày nay cũng tương tự. Chỉ có Chúa Jesus, không phải Liên Hiệp Quốc hay nhà lãnh đạo của bất kì quốc gia nào, biết những gì đang xảy ra. Dù Ngài để cho quốc gia Israel gặp phải thời kì khó khăn nhưng trong mọi điều Ngài làm đều có một mục đích rõ ràng.

(o) Christ nhìn nhận dân Israel ngu dại

Cuối cùng, Giô-sép đã nhìn nhận những người anh khờ dại của mình (45:1-4, 14-15). Tôi tin rằng đã gần đến lúc Christ nhìn nhận quốc gia Israel ngu dại này (La. 11:26). Sự công nhận của Liên Hiệp Quốc không có ý nghĩa gì. Điều đáng kể là sự nhìn nhận của Christ. Sẽ đến ngày, Christ phán với thế giới rằng: “Đừng đụng đến quốc gia Israel. Ai đụng đến họ là đụng đến con ngươi của mắt Ta. Dân Israel là anh em của Ta.”

(p) Cuối cùng, họ nhận ra Đấng Christ

Cuối cùng, các anh của Giô-sép đã nhận ra ông (45:15) và dân Israel cuối cùng sẽ nhận ra Đấng Christ (Xa. 12:10). Christ sẽ tiếp tục đối xử với họ cách kiên nhẫn cho đến khi họ nhận ra Ngài. Gần đây, tôi đọc thấy vài học giả Do Thái đã bắt đầu nghiên cứu trường hợp Jesus. Dường như những học giả này thiết tha học biết nhiều hơn về Jesus là ai. Thay vì công nhận dân Do Thái ngay lúc này, Christ đang cho họ thêm nhiều thời gian để suy xét về Ngài. Những học giả Do Thái mà đang nghiên cứu về trường hợp Jesus, sẽ thừa nhận rằng Christ đã chiếm được nhiều sự tin cậy đối với dân Do Thái, vì Christ đến từ dân Israel. Ngài đã và vẫn là người Do Thái. Nếu Christ xuất thân từ đất nước của anh em, chắc chắn anh em sẽ tự hào về Ngài.

Nếu ghi nhớ tất cả những điểm này khi theo dõi tin tức về Trung Đông, chúng ta sẽ vui mừng và ngợi khen Chúa. Tất cả những gì đang xảy ra ngày nay đều đã được báo trước theo cách Giô-sép đối xử với các anh. Trong một ý nghĩa, những gì chúng ta đang thấy ngày nay là chuyện phim của những gì đã xảy ra rồi. Ngay cả khi đang đọc các chương này của Sáng Thế Kí, các biến cố được báo trước cũng đang diễn ra tại Trung Đông. Những gì đang xảy ra ngày nay là sự ứng nghiệm của những gì đã được mô tả trong phân đoạn này của Lời. Ngợi khen Chúa vì sự khôn ngoan và nhẫn nại của Ngài! Ngài biết Ngài đang làm gì với Israel. Không bao lâu nữa, Christ sẽ công khai nhìn nhận quốc gia Israel. Ngài sẽ làm điều này bằng cách từ trời đến trái đất. Đấng cứu rỗi từ Si-ôn sẽ đến trên đất Israel và công nhận Israel là dân của Ngài.

Bây giờ một lần nữa chúng ta lại đến với phần mở ngoặc nói đến một số vấn đề trong phương diện đời sống. Tôi thích phương diện Giô-sép là hình bóng về Christ, nhưng về phần tôi, phương diện sự sống thì thiết thực hơn. Phương diện hình bóng liên quan đến Israel, nhưng phương diện sự sống liên quan đến anh em và tôi.

Dù có nhiều dấu hiệu rõ ràng về nhân thân của Giô-sép, nhưng các anh của ông đã không thể nhận ra vì sự mù lòa và định kiến của họ. Vì các anh mù và không biết gì về Giô-sép, nên buộc ông phải thực hiện thêm một bước nữa để bày tỏ mình cho họ. Hẳn Giô-sép đã phải cầu nguyện về cách ông phải đối xử với các anh. Ông không đối xử với họ theo cảm xúc hay ước muốn riêng, nhưng theo sự dẫn dắt của Chúa. Hễ điều gì Giô-sép làm cho các anh đều theo sự dẫn dắt của Chúa.

Không ai khác có tính kiên nhẫn như Giô-sép. Như chúng tôi đã lưu ý, phải mất 22 năm các giấc mơ của ông mới được ứng nghiệm. Sau một thời gian dài như vậy, Giô-sép có một khao khát mãnh liệt là được gặp lại cha. Làm thế nào một người có thể có được tính kiên nhẫn như vậy? Làm thế nào ông có thể kiềm chế tình cảm, tình yêu và sự khao khát được thấy cha? Sự kiên nhẫn và tự kiểm chế của Giô-sép chắc chắn phải là của Chúa.

Sau thử nghiệm cuối, ít nhất một trong các anh của Giô-sép, tức Giu-đa, đã tiến bộ. Điều này được thấy qua cách ông nói với Giô-sép về việc chăm sóc cha và em út của họ (44:18-34). Khi các anh bán Giô-sép, họ ghét ông và không quan tâm đến cha hay em út. Trái lại, họ đã hành động theo lòng căm ghét của mình. Nhưng cách Giu-đa nói với Giô-sép cho thấy ông đã quan tâm đến cha và em út mình. Điều này chạm đến Giô-sép cách sâu xa và thuyết phục ông rằng các anh đã học được bài học của họ. Vì thế, ngay sau đó, Giô-sép đã nhìn nhận họ. Trước thời điểm này, các anh vẫn đang học các bài học này. Các bài học này chưa được hoàn tất cho đến khi ít nhất một người trong họ đã tiến bộ và chịu học tập chăm sóc cha và em út. Đến thời điểm này, Giô-sép đã luyện tập được sự kiên nhẫn lớn trong việc thử nghiệm các anh.

Theo ý kiến tôi, lẽ ra Giô-sép nên tỏ mình với các anh ngay sau khi dự tiệc với họ. Tuy nhiên, ông đã không làm như vậy. Thay vào đó, ông truyền cho quản gia đổ đầy lúa vào các bao và để bạc của họ lại (44:1-2). Chắc chắn các anh của Giô-sép rất vui mừng. Nếu là một người trong các anh Giô-sép, tôi sẽ nói với anh em mình trên đường về xứ Ca-na-an: “Anh em nghĩ gì về vị quan đó? Sao ông ấy lại hết sức tử tế với chúng ta như vậy? Ông là người cai trị khắp thế giới còn chúng ta là người nước ngoài đi mua lương thực. Dù vậy, ông đã mời chúng ta đến phủ dự tiệc, thậm chí còn cho Bên-gia-min phần ăn gấp năm lần so với chúng ta. Hơn nữa, ông đã để chúng ta ngồi theo thứ tự năm sinh. Tất cả những điều này có nghĩa gì? Người đàn ông này là ai?” Tôi tin rằng Giô-sép mong các anh mình nói như vậy. Ông mong họ suy xét cặn kẽ về ông. Nhưng họ đã không để ý đến và cũng không làm như vậy. Chắc chắn phải có những nét đặc biệt nào đó trên gương mặt Giô-sép có thể giúp họ nhận ra ông. Nhưng các anh đã quá đui mù nên không thể nhìn ra.

Thình lình, trước sự kinh ngạc quá mức, quản gia đã đuổi kịp họ, và nói: “Sao các ngươi lấy oán trả ơn như vậy?” (44:4). Và quản gia kết tội họ lấy cắp cái tách của Giô-sép. Các anh đáp: “Sao chúa nói như vậy? Chẳng bao giờ kẻ tôi tớ chúa có ý tưởng làm những việc như thế này! Đây, từ xứ Ca-na-an chúng tôi có đem bạc đã được nơi miệng bao xuống để giao lại cho người thay; dễ nào lại có ý mong ăn cắp bạc hay vàng của dinh chủ người sao?” (44:7-8). Theo kế hoạch của Giô-sép, cái tách được tìm thấy trong bao của Bên-gia-min (44:12). Điều này lẽ ra phải khiến cho các anh của ông tự hỏi lí do vì sao người cai trị xứ Ai Cập đó quá chú ý đến em út của họ. Các anh của Giô-sép hoảng sợ. Như 44:13 chép: “Họ xé áo mình, chất bao lúa lên lưng lừa, rồi cùng trở lại thành.” Khi gặp lại Giô-sép, “họ sấp mình xuống trước mặt người” (44:14). Điều này lẽ ra cũng nên nhắc họ nhớ đến các giấc mơ của Giô-sép. Tuy nhiên, họ vẫn không hiểu những gì đang xảy ra cho mình.

Khi đọc câu chuyện này, chúng ta thấy sự kiên nhẫn và khôn ngoan của Giô-sép. Chỉ người trưởng thành mới có sự kiên nhẫn và khôn ngoan như vậy. Càng trưởng thành, chúng ta càng có sự kiên nhẫn và khôn ngoan. Dù chỉ khoảng 40 tuổi, nhưng Giô-sép đã trưởng thành trong sự sống thuộc linh. Vì đã trưởng thành về mặt thuộc linh, ông có nhiều kiên nhẫn và khôn ngoan. Do đó, ông không để ý muốn hay tình cảm chi phối, mà để sự kiên nhẫn và khôn ngoan điều khiển mình.

Trong nếp sống Hội thánh ngày nay, tất cả chúng ta, đặc biệt là các trưởng lão, cần có một sự sống khôn ngoan và kiên nhẫn. Điều các trưởng lão cần là không nên ở dưới sự điều khiển của tình cảm, ước muốn hay ý định của mình. Dù ý định của anh em có thể rất tốt, nhưng anh em có thể gây tổn hại cho người khác nếu bị ý định tốt của mình chi phối. Không ai trong các trưởng lão hay các anh em dẫn dắt trong Hội thánh hay trong công tác nên để ý định chi phối mình. Trái lại, chúng ta phải được chi phối bởi sự khôn ngoan và kiên nhẫn. Bị điều khiển bởi ý định hay ước muốn của anh em thì không đòi hỏi sự trưởng thành, nhưng để được điều khiển bởi sự kiên nhẫn và khôn ngoan thì đòi hỏi sự trưởng thành.

Trong câu chuyện Giô-sép tỏ mình với các anh, chúng ta không thấy bất cứ sự biểu lộ trẻ con nào về phía ông. Bởi đầy dẫy kiên nhẫn và khôn ngoan, ông đã cư xử theo sự trưởng thành của sự sống. Ông đã bị thử thách bởi sự ngu dại và đui mù của các anh. Nhưng thay vì để cho ý định và ước muốn điều khiển mình, ông đã hoàn toàn ở dưới sự kiểm soát của sự khôn ngoan và được hướng dẫn bởi sự kiên nhẫn. Trong sự kiên nhẫn và khôn ngoan, ông đã đem đến cho các anh mọi sự thử nghiệm họ cần. Vì không trưởng thành bằng Giô-sép, chúng ta có thể nghĩ rằng ông quá nghiêm khắc và rắc rối trong việc đối xử với các anh. Nhưng Giô-sép không phải là người gây rắc rối; ông là người đã trưởng thành hoàn toàn và được chi phối bởi sự khôn ngoan và kiên nhẫn. Ông biết khi nào là thời điểm tốt nhất để tỏ mình trước các anh. Việc Giô-sép nhìn nhận họ không do ước muốn hay cảm xúc điều khiển mà hoàn toàn ở dưới sự hướng dẫn của sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời.

Trong sự khôn ngoan, Giô-sép đã cho các anh một sự thử nghiệm khác. Bằng cách này, ông đã cho họ một cơ hội khác để suy xét nhân thân của ông. Nhưng, như chúng ta đã thấy, họ vẫn không biết gì. Do đó, ông đã sắp đặt để họ quay lại với ông. Khi trở lại, họ bị khuất phục hoàn toàn. Giu-đa nói với ông: “Chúng tôi sẽ nói cùng chúa làm sao? Sẽ phân bua làm sao? Sẽ chữa mình chúng tôi làm sao?” (44:16). Khi Giu-đa nói lời này, Giô-sép vẫn không tỏ mình cho họ, mà vẫn kiên nhẫn, thử nghiệm Giu-đa đến cùng. Tôi không nói rằng Giu-đa đã trưởng thành trong sự sống, nhưng vào lúc đó, ông đã tiến bộ rất nhiều. Qua cách nói với Giô-sép, chúng ta thấy Giu-đa là người bị khuất phục, tan vỡ. Thái độ và linh trong cách ông nói với Giô-sép về cha mình đã chạm đến Giô-sép cách sâu xa. Qua cuộc nói chuyện của Giu-đa với Giô-sép mà Giô-sép được thuyết phục rằng anh của ông đã học được bài học. Đó là đúng thời điểm để Giô-sép tỏ mình với họ. Và tại thời điểm ấy, mọi cảm xúc của ông bộc lộ.

Đừng nghĩ rằng Giô-sép vô cảm như gỗ đá. Không, ông là người giàu tình cảm. Hãy nhìn cách ông khóc khi tỏ mình trước các anh (45:1-15). Ông đuổi những người hầu ra khỏi phòng, và rồi, những cảm xúc của ông tuôn trào. Điều này cho thấy Giô-sép rất giàu tình cảm. Vì giàu tình cảm như thế, làm thể nào ông có thể kiềm chế sự bày tỏ tình cảm của mình ít nhất trong nhiều tháng? Ông có thể làm điều này là dấu hiệu ông đã trưởng thành.

Nếu không biết cách kiểm chế nước mắt, tiếng cười hay cơn giận, điều đó có nghĩa là chúng ta còn non trẻ trong sự sống. Dấu hiệu mạnh mẽ nhất cho thấy chúng ta đã trưởng thành là có thể kiểm chế tình cảm của mình. Như chúng tôi đã lưu ý trong bài trước, khi hai con trai của A-rôn bị thiêu cháy trước hiện diện của Đức Chúa Trời, có những hàm ý cho thấy A-rôn bị cấm khóc (Lê. 10:1-3). Có thể A-rôn đã nói: “Hai con trai anh vừa mới chết trước mặt anh, vậy mà em bảo anh đừng khóc. Môi-se, em không phải là người nữa.” Cả Môi-se và A-rôn đang ở trong hiện diện của Chúa. Môi-se có thể phụng sự Đức Chúa Trời trong sự hiện diện của Ngài vì ông biết cách kiểm chế cảm xúc thông cảm với anh mình. A-rôn nghe lời Môi-se. Việc anh em có nên khóc, cười, giận hay không là tùy thuộc vào sự hiện diện của Chúa. Chúng ta không ở trong thế giới, nhưng trong hiện diện của Chúa trong Nơi chí thánh. Khi sắp bày tỏ tình cảm, anh em không nên làm điều đó theo cảm xúc của mình. Trái lại, anh em phải bày tỏ cảm xúc theo hiện diện của Đức Chúa Trời. Hiện diện của Đức Chúa Trời có cho phép anh em cười không? Có cho phép anh em khóc không? Anh em không nên nói: “Tôi vừa mới mất con và rất đau buồn. Tôi hoàn toàn không thể kiểm chế mình được. Tôi phải khóc.” Nếu nói như vậy là cho thấy rằng anh em chưa trưởng thành. Giô-sép có thể là nhà lãnh đạo xứ Ai Cập vì ông đã trưởng thành. Bởi trưởng thành, ông đã cai trị chính mình và khắp thế giới. Vào đúng thời điểm, Giô-sép đã khóc với các anh mình. Ngay cả điều này cũng bày tỏ rằng ông là người hoàn toàn ở dưới sự kiểm soát bởi sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời. Trong các chương 42 đến 44, Giô-sép đã không hề khóc trước mặt các anh. Nhưng trong chương 45, sau khi các anh đã trải qua những sự xử lí và đã học được bài học thì Giô-sép đã khóc.

Giô-sép rất quan tâm đến các anh. Mối quan tâm của ông đối với họ được thấy trong sự kiện ông truyền cho họ không cãi nhau trên đường về nhà (45:24). Điều này cho thấy họ đang cãi nhau. Qua những thử nghiệm khác nhau, Giô-sép đã dùng kỉ luật trên các anh. Có thể Ru-bên hay Lê-vi đã nói: “Suốt cả đời, chúng ta chưa bao giờ bị sửa trị nhiều như trong những tháng vừa qua.” Họ đã bị sửa trị bởi một Giô-sép kiên nhẫn và khôn ngoan. Mọi điều Giô-sép đã làm cho các anh không vì chính ông, nhưng vì họ. Trong điều này, chúng ta thấy sự hoàn hảo trong sự sống của Giô-sép. Tuy nhiên, sự hoàn hảo của ông không vì chính ông mà vì các anh. Ông đã vận dụng sự kiên nhẫn và áp dụng sự khôn ngoan tuyệt vời. Ông thường xuyên kiểm chế tình cảm, và trước chương 45, ông đã không khóc về các anh, ngoại trừ sau khi gặp Bên-gia-min (43:29-31). Dù có nhiều tình cảm, nhưng ông đã không bị nó kiểm soát.

Trong đời sống gia đình, chúng ta cần học tập kiểm chế tình cảm. Một số người nói rằng đắc thắng tội vấn vương là khó, nhưng điều này không khó bằng kiểm chế tình cảm. Đắc thắng tình cảm là khó nhất. Khi sắp nổi nóng, anh em có thể kiểm chế chính mình không? Trong vấn đề này, tất cả chúng ta phải học tập Giô-sép. Khi tình cảm ông sắp bộc phát lúc thấy Bên-gia-min, ông đã quay mặt đi để khóc rồi rửa mặt. Cũng vậy, nếu ở nhà, anh em sắp nổi nóng, thì hãy vào phòng nghỉ, để những cảm xúc đó đổ ra cách riêng tư, rồi sau đó, hãy rửa mặt đi. Đừng nghĩ rằng kỉ luật này là dành cho người lớn mà không dành cho người trẻ. Giô-sép vẫn còn trong tuổi 30 khi ông luyện tập kiểm chế những cảm xúc về các anh. Khi ấy, ông ở tuổi trung niên là tối đa. Vì thế, anh em không nên bào chữa. Hễ khi nào sắp nổi nóng, hãy nhớ lại điều Giô-sép đã làm.

Khi nghe điều này, một số người có thể nói: “Anh Lee ơi, anh chẳng từng nói rằng sự sống phục sinh bên trong chúng ta có thể đắc thắng mọi sự sao? Vì sao chúng ta phải lánh mặt khỏi người khác khi sắp mất sự kiểm chế về tình cảm?” Lí do là sự sống thiên nhiên của anh em còn rất mạnh. Tôi không muốn chỉ kể cho anh em câu chuyện của Giô-sép. Gánh nặng của tôi là chúng ta cần thấy đời sống mà Giô-sép đã sống. Trong đời sống Giô-sép, sự nóng nảy, tính khí, tình cảm, ý định và ước muốn của ông đều ở dưới sự kiểm soát bởi sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời. Có thể Giô-sép đã nói: “Đức Chúa Trời đã không dẫn dắt tôi nhìn nhận các anh sớm hơn. Tôi không được tự do để cư xử khác. Tôi phải cư xử theo sự dẫn dắt của Chúa. Chắc chắn là tôi muốn tỏ mình với họ ngay và nhờ họ rước cha đến với tôi càng sớm càng tốt. Nhưng sự chọn lựa này không thuộc về tôi. Đó là vấn đề thuộc về sự dẫn dắt của Chúa. Tôi phải làm điều tốt nhất cho các anh tôi. Theo sự dẫn dắt của Chúa, tôi phải đem họ vào thử nghiệm.”

Kết quả của việc Giô-sép tỏ mình cho các anh thật tuyệt vời và không chỗ trách được. Vào lúc Giô-sép tỏ mình cho họ, bầu không khí hết sức tốt đẹp. Trong bầu không khí đó, thật dễ dàng để ông tha thứ. Tuy nhiên, trên thực tế, bên trong Giô-sép không có ý tưởng về việc tha thứ. Ông hoàn toàn hiểu rằng không phải các anh đã đem ông qua Ai Cập mà đó là sự tể trị của Đức Chúa Trời. Vì cách ông đối xử với các anh đầy kiên nhẫn, khôn ngoan và kiểm chế nên kết quả tuyệt diệu đến nỗi thậm chí ông cũng không cần phải tha thứ cho họ. Bởi nhận biết Đức Chúa Trời đã tể trị trong việc sai ông đến Ai Cập nhằm thực hiện mục đích của Ngài nên tự nhiên ông nhìn nhận các anh. Ông đã ôm họ và tiếp nhận họ.

Khi ở dưới sự kiểm soát của sự sống trong sự kiên nhẫn và khôn ngoan, chúng ta sẽ giống như Giô-sép. Chúng ta sẽ không đổ lỗi hay định tội ai. Thậm chí cũng không cần phải tha thứ người khác vì chúng ta sẽ không khiển trách họ. Chúng ta sẽ sẵn sàng tiếp nhận mọi người và lòng sẽ rộng mở để ôm ấp tất cả những người yếu hơn, ngay cả những người đã xúc phạm chúng ta nặng nề. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy bị xúc phạm, chúng ta sẽ nhận thức rằng mọi điều đã xảy ra đều theo sự tể trị của Đức Chúa Trời. Mọi sự dưới sự tể trị của Đức Chúa Trời đều vì lợi ích của chúng ta, vì sự hoàn thành mục đích Ngài và vì sự gây dựng người khác. Vì Giô-sép đã bị các anh đem bán nên điều tốt lành đã đến với họ. Qua mọi cách họ cư xử với Giô-sép, các anh của ông đã được giáo dục và gây dựng. Vì thế, kết quả của toàn bộ vấn đề thật tuyệt diệu. Giô-sép không chỉ thực hiện mục đích đời đời của Đức Chúa Trời mà còn xây dựng các anh. Nếu đem những vấn đề này về Giô-sép vào trong sự cầu nguyện và tương giao, chúng ta sẽ thấy nhiều hơn và sẽ được nuôi dưỡng. Hơn nữa, chúng ta sẽ học được cách cư xử trong mọi tình huống.

 

SÁNG THẾ KÍ

BÀI 119

ĐƯỢC TRƯỞNG THÀNH - PHƯƠNG DIỆN CAI TRỊ CỦA ISRAEL TRƯỞNG THÀNH (7)

Như chúng tôi đã nhiều lần lưu ý, Sáng Thế Kí chứa đựng hạt giống của hầu hết các lẽ thật trong Kinh Thánh. Nếu muốn bước vào các chiều sâu của phần kí thuật về đời sống Giô-sép, chúng ta phải tìm thấy những hạt giống được gieo trong đó và biết rằng phần kí thuật này chứa đựng sự mô tả về một đời sống cai trị. Trước khi xem xét các hạt giống này và đời sống cai trị trong các chương 45 đến 47, chúng ta cần xem thêm hai điểm về Giô-sép là hình bóng của Christ.

(q) Christ bày tỏ sự tôn cao và vinh hiển của Ngài cho Israel ăn năn

Khi tất cả những thử nghiệm đã kết thúc và vào thời điểm chín muồi, Giô-sép bày tỏ chính mình, sự tôn cao và vinh hiển của mình cho các anh em (45:8, 13). Điều này có nghĩa là đến một ngày, Christ sẽ bày tỏ chính Ngài cho dân sót Israel. Christ, Đấng được tôn cao trên các tầng trời, có khí chất riêng của Ngài. Ngài biết điều gì phải làm để thử nghiệm Israel, và sự thử nghiệm đó nên kéo dài bao lâu. Vào đúng thời điểm, sự thử thách Israel sẽ chấm dứt. Sau khi tất cả các thánh đồ đã được cất lên và sau khi sự phán xét tại ngai phán xét của Christ đã được thực hiện, thì Christ cùng với những thánh đồ đắc thắng từ trời sẽ hiện ra và dân sót Israel sẽ nhìn thấy Ngài. Bấy giờ họ sẽ nhận biết Jesus Người Na-xa-rét là ai, và nói: “Jesus Na-xa-rét là Đấng Mê-si-a của chúng ta. Ngài đã được tôn cao và đăng quang làm Chúa của tất cả.”

Khi Giô-sép bày tỏ chính mình cho anh em, rõ ràng họ đã sửng sốt khi thấy ông và nhớ lại những gì họ đã làm cho ông. Tuy nhiên, việc Giô-sép tỏ mình cho họ hoàn toàn là vấn đề ân điển. Cũng vậy, Christ sẽ bày tỏ chính Ngài cho dân sót Israel là vấn đề ân điển. Vào đúng thời điểm, Christ sẽ bày tỏ rằng Ngài đã được tôn cao và không ai trong vũ trụ này cao hơn Ngài. Khi Giô-sép tỏ mình cho các anh em, ông nói rằng Đức Chúa Trời đã lập ông làm cha Pha-ra-ôn, làm chúa của cả nhà người và làm người cai trị khắp xứ Ai Cập (45:8). Ngay cả Pha-ra-ôn cũng ở dưới sự dẫn dắt của Giô-sép. Khi Christ bày tỏ chính Ngài trong sự vinh hiển cho dân sót Israel, người Do Thái sẽ nhận thức rằng Ngài vĩ đại hơn những gì mà họ trông đợi nơi Đấng Mê-si của họ.

(r) Israel dự phần vào việc vui hưởng sự trị vì của Đấng Christ

Sau khi bày tỏ chính Ngài cho dân sót Israel, Ngài sẽ bắt đầu cai trị 1000 năm. Suốt thời kì 1000 năm này, dân Do Thái sẽ dự phần vui hưởng sự trị vì của Christ, như các anh em của Giô-sép đã dự phần vui hưởng sự cai trị của ông (45:18; 47:4-6). Các anh em Giô-sép đã vui hưởng phần đất tốt nhất tại Ai Cập. Đây là hình bóng về thời kì ngàn năm, trong đó, dân Do Thái sẽ vui hưởng những điều tốt nhất của trái đất. Theo Xa-cha-ri 14:16-19, người Ai Cập và những người từ các nước còn lại sẽ được yêu cầu phải dâng các của lễ cho Chúa tại Giê-ru-sa-lem. Nếu dân nào từ chối lên Giê-ru-sa-lem cùng với của lễ dâng cho Chúa, mưa sẽ không đổ xuống xứ họ. Vì dân Do Thái sẽ là một với Đức Chúa Trời, nên bất cứ điều gì được dâng cho Ngài sẽ là phần ban và sự vui hưởng của họ. Theo Cựu Ước, những gì được dâng cho Đức Chúa Trời đều trở thành phần hưởng của các thầy tế lễ. Cũng vậy, những gì được dâng cho Đức Chúa Trời trong một ngàn năm sẽ trở nên phần hưởng của dân Do Thái, những người sẽ là các thầy tế lễ dạy dỗ dân trên đất, đặc biệt dân Ai Cập, cách thờ phượng Đức Chúa Trời. Tôi tin rằng trong thời kì ngàn năm, nhiều người Ai Cập sẽ ăn năn vì cách họ đối xử với người Israel trong thời đại này. Người Ai Cập có thể nói với người Do Thái rằng: “Chúng tôi ăn năn. Chúng tôi không biết các anh là một dân như vậy. Hễ điều gì chúng tôi có mà các anh muốn, thì hãy lấy đi.” Điều này sẽ xảy ra theo lời tiên tri và hình bóng trong Cựu Ước.

Bây giờ, một lần nữa, chúng ta đến phần mở ngoặc về vấn đề sự sống. Xin nhớ rằng, hầu như mỗi điều trong Sáng Thế Kí là một hạt giống. Sách đầu tiên của Tân Ước, Phúc Âm Ma-thi-ơ, một mặt bày tỏ Christ, mặt khác bày tỏ vương quốc của Đức Chúa Trời. Ma-thi-ơ cũng cho thấy rõ rằng chúng ta nhận biết vương quốc của Đức Chúa Trời bằng cách từ chối chính mình. Trong Ma-thi-ơ chương 16, Christ, Hội thánh và vương quốc đều được bày tỏ. Trong chương này, Chúa Jesus phán với các môn đồ rằng nếu ai muốn theo Ngài, người ấy phải từ chối mình. Vào cuối Sáng Thế Kí, chúng ta thấy một hạt giống về lẽ thật từ chối mình. Trong những chương cuối của Sáng Thế Kí, Christ được hình bóng bởi Giô-sép, và vương quốc được báo trước bởi nhà Israel. Vì Giô-sép đã từ chối mình, nên vương quốc của Đức Chúa Trời có thể được thực tại hóa cách thiết thực. Cả vũ trụ thuộc về Đức Chúa Trời và Đức Chúa Trời khao khát một vương quốc. Dù Pha-ra-ôn đang cai trị Ai Cập, nhưng vương quốc của Đức Chúa Trời đã được thực tại hóa qua sự cai trị của Giô-sép. Sự cai trị của Giô-sép là vương quốc của Đức Chúa Trời, tức là sự hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời. Theo Xuất Ai Cập Kí, mục đích của Đức Chúa Trời là có một nơi cư ngụ trên đất. Nhưng vào cuối Sáng Thế Kí, chúng ta thấy một bức tranh thu nhỏ về vương quốc của Đức Chúa Trời.

Trong toàn bộ lịch sử, chúng ta không thể tìm thấy ai tương xứng với Giô-sép. Dù bị các anh xúc phạm đến cực điểm nhưng ông không tìm cách báo thù. Với Giô-sép, không có ý tưởng về sự báo thù. Trái lại, ông đã từ chối mình và giúp các anh được kỉ luật cách đầy đủ và cần thiết. Giô-sép đã không sửa trị các anh vì lợi ích riêng của ông mà vì lợi ích của họ. Ông không hề có ý tưởng báo thù mà chỉ quan tâm đến việc các anh mình được hoàn hảo và xây dựng để họ có thể sống với nhau như một người tập thể. Sự kiện Giô-sép khuyên họ không cãi nhau trên đường về nhà bày tỏ lòng quan tâm của ông đến họ (45:24). Khao khát của lòng Giô-sép là các anh của ông sẽ là một dân cùng nhau sống như chứng cớ của Đức Chúa Trời trên đất. Dường như Giô-sép nói với họ: “Tôi đã làm mọi sự vì anh em, và anh em đã có tất cả những gì mình cần. Bây giờ hãy trở về với lòng cảm tạ Đức Chúa Trời để gặp cha và rước người trở lại với tôi. Nhưng tôi e rằng các anh có thể cãi nhau dọc đường.” Lời của Giô-sép về việc cãi nhau cũng cho thấy ông đang sửa trị các anh. Ông đã sửa trị chín người anh của mình theo cách chung chung, còn Si-mê-ôn thì theo cách đặc biệt. Bởi điều này chúng ta thấy sự sửa trị của ông thật chín chắn, không bị thúc đẩy bởi sự giận dữ.

Giô-sép là một người từ chối mình. Bất cứ điều gì ông làm đều dựa trên nguyên tắc từ chối mình. Tôi không biết người nào khác đã bị xúc phạm đến mức như Giô-sép lại là người không có chút ý muốn nào về sự báo thù. Khi ông bày tỏ chính mình cho anh em, họ đã hoảng sợ (45:3). Tuy nhiên, Giô-sép không chỉ tha thứ mà còn tiếp nhận họ và an ủi họ. Ông nói: “Bây giờ, đừng sầu não cũng đừng tiếc chi về điều các anh đã bán tôi đặng bị dẫn đến xứ này; vì để giữ gìn sự sống các anh, Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh” (45:5). Ở đây chúng ta thấy người bị xúc phạm đã an ủi kẻ xúc phạm mình.

Thông thường, khi Cơ Đốc nhân tha thứ cho ai, họ nói: “Vâng, tôi tha cho anh, nhưng tôi cũng muốn nhắc anh về tính nghiêm trọng của những gì anh đã làm.” Loại tha thứ này không có ý nghĩa gì vì thực ra nó không phải là sự tha thứ. Khi Giô-sép tha thứ các anh, ông đã an ủi họ và bảo họ đừng giận chính mình nhưng hãy quên đi những gì họ đã làm cho ông. Ông nói rằng việc họ bán ông làm nô lệ là việc của Đức Chúa Trời hầu bảo tồn sự sống của họ. Giô-sép đã không khiển trách các anh vì những gì họ đã làm; trái lại, ông xem họ là những người giúp đỡ cho Đức Chúa Trời. Họ đã giúp Đức Chúa Trời đem ông qua Ai Cập.

Trong câu 7 Giô-sép nói: “Đức Chúa Trời sai tôi đến đây trước, để bảo tồn hậu thế của anh em trên mặt đất, và giữ gìn sự sống cho anh em bằng một sự giải cứu lớn.” Từ Hê-bơ-rơ dịch là “hậu thế” tốt hơn nên dịch là “dân sót.” Mục đích của Đức Chúa Trời là cần có một dân sót. Ý định của Đức Chúa Trời là hậu tự của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp sẽ xây dựng cho Ngài một đền tạm để Ngài có thể thiết lập vương quốc Ngài trên đất. Nếu dân sót này bị kết liễu, mục đích của Đức Chúa Trời không thể thực hiện được. Trong trường hợp đó, Sáng Thế Kí sẽ là sách cuối cùng của Kinh Thánh. Vì biết rằng nạn đói đó sẽ kết liễu mọi người sống trong xứ Ca-na-an nên Đức Chúa Trời đã sắm sẵn một con đường để dân sót của dòng dõi được chọn và được gọi này tiếp tục tồn tại.

Giô-sép có thể an ủi các anh vì ông nhận thức rằng chính Đức Chúa Trời, chứ không phải họ, đã sai ông đến Ai Cập. Có thể ông đã nói: “Cảm ơn các anh vì đã bán tôi. Nếu các anh không làm điều này, thì làm sao tôi có thể ở đây hôm nay?” Việc chúng ta có tha thứ cho người khác hay không tùy thuộc vào khải tượng và sự nhận thức của mình. Nếu biết rằng chúng ta ở đây là vì sự khôi phục của Chúa, chúng ta sẽ không quan tâm việc người khác xúc phạm chúng ta bao nhiêu. Chúng ta sẽ nhận thức rằng càng bị xúc phạm, kết quả sẽ càng tốt. Nếu các anh Giô-sép không bán ông làm nô lệ, làm thế nào các giấc mơ của ông có thể được ứng nghiệm? Các giấc mơ của ông đã được ứng nghiệm qua những người ghét bỏ ông. Giô-sép nhận thức thấu đáo về điều này và vì thế, ông có thể tha thứ cho các anh về cách họ ngược đãi ông.

Ngày nay, với chúng ta trong nếp sống Hội thánh cũng phải nên như vậy. Nếu nhận thức rằng chúng ta ở đây là vì mục đích của Đức Chúa Trời, vì sự khôi phục của Chúa, chúng ta sẽ biết rằng bất cứ điều gì xảy đến cho mình đều vì mục đích của Đức Chúa Trời. La Mã 8:28 chép: “Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ thương yêu Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo mục đích của Ngài.” Giô-sép thương yêu Đức Chúa Trời vì thế, bất cứ điều gì xảy đến cho ông đều để ông được ích lợi. Không sẵn lòng tha thứ cho những người đã xúc phạm mình cho thấy anh em thật thiển cận. Nhưng nếu thấy sự sâu sắc của những gì Đức Chúa Trời đã thực hiện, anh em sẽ không bao giờ tìm cách báo thù. Thay vào đó, anh em sẽ luôn sẵn sàng tha thứ cho người đã xúc phạm mình. Anh em sẽ nói: “Ngợi khen Chúa! Bất cứ điều gì xảy đến cho con đều vì lợi ích, không những cho con mà còn cho dân Đức Chúa Trời. Bất cứ điều gì xảy đến cho con đều làm ích cho vương quốc Đức Chúa Trời.”

Việc Giô-sép nhận thức Đức Chúa Trời là Đấng đã sai ông đến Ai Cập là một hạt giống lẽ thật được tìm thấy trong La Mã 8:28. Đời sống Giô-sép là một minh họa của câu này và là một ví dụ về cách mọi sự hiệp lại làm ích cho những người yêu mến Đức Chúa Trời. Hạt giống được gieo trong Sáng Thế Kí lớn lên trong La Mã 8:28 và được gặt trong Khải Thị chương 15, nơi chúng ta thấy những người đắc thắng đứng trên biển pha-lê, tượng trưng cho những thử thách, thử nghiệm và nỗi khổ. Các anh của Giô-sép đã giúp ông lên ngai. Nếu họ không bán ông làm nô lệ, ông đã không thể đến Ai Cập. Do đó, việc họ bán ông đã dẫn ông đến ngai. Đừng than phiền về điều vợ hay chồng hoặc các thánh đồ trong Hội thánh đã làm cho anh em. Với những người yêu mến Đức Chúa Trời, mọi sự hiệp lại đều làm ích cho họ. Vấn đề trọng yếu ở đây là chúng ta có yêu mến Đức Chúa Trời không. Nếu yêu mến Ngài, ngay cả một tai nạn cũng làm ích cho anh em. Nhưng nếu không thương yêu Ngài, thì dù có tốt nghiệp đại học với bằng tiến sĩ cũng không ích gì cho anh em. Tôi đã chịu khổ qua nhiều năm, nhưng tôi đã được an ủi bởi sự kiện mọi sự hiệp lại làm ích cho tôi. Hễ khi nào trải qua đau khổ, tôi nhớ đến La Mã 8:28 và được an ủi ngay.

Là một thanh niên ở tuổi 17, Giô-sép cần trải qua những thử thách và thử nghiệm. Vì được cha Gia-cốp yêu chuộng hơn, nên Giô-sép đã sống trong một môi trường thoải mái và không có cách gì để ông phải bị đau khổ về bất cứ điều gì. Ông luôn ở dưới sự bảo vệ của cha. Nhưng một ngày nọ, theo sự tể trị của Chúa, Gia-cốp đã sai Giô-sép đến với các anh, và họ đã bán ông làm nô lệ. Qua những nỗi khổ xảy ra cho ông như là hậu quả của việc này, Giô-sép đã được huấn luyện trở thành một người cai trị. Trong vấn đề này, chúng ta thấy sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời.

Đầu tiên, Giô-sép có các giấc mơ, trong đó ông thấy các anh sấp mình xuống trước mặt mình. Nhưng để khải tượng này được ứng nghiệm, Giô-sép phải trải qua nhiều đau khổ, đặc biệt dưới tay của những người gần gũi ông nhất. Giô-sép đã liên tục chịu khổ từ năm 17 cho đến 30 tuổi. Giô-sép cần trải qua mọi nỗi khổ này để ông có thể được hoàn hảo và có đủ phẩm chất. Đức Chúa Trời đã sai Giô-sép đến Ai Cập để bảo tồn sự sống hầu cho một dân sót có thể tồn tại nhằm hoàn thành mục đích của Ngài.

Đừng hoảng sợ bởi lời về các nỗi khổ của Giô-sép. Có lẽ anh em đã xin Chúa làm cho mình thành Giô-sép của ngày nay. Chúa sẽ đáp lời cầu xin này bằng cách khiến cho anh em trải qua những hoạn nạn nào đó. Trong những lúc đau khổ, có thể anh em nói: “Ôi Chúa, còn bao lâu nữa? Những giấc mơ của người khác đã được ứng nghiệm, nhưng sự ứng nghiệm giấc mơ của con thì ở đâu?” Cuối cùng, anh em sẽ được giải phóng. Giô-sép đã kiên nhẫn và từ chối mình. Ông không làm bất cứ điều gì vì sự vui hưởng riêng, nhưng vì sự sửa trị và hoàn hảo của anh em mình.

Để làm các anh mạnh mẽ, Giô-sép đã bày tỏ cho họ sự tôn cao và vinh hiển của mình, ông cũng nói với họ rằng Đức Chúa Trời đã lập ông làm cha của Pha-ra-ôn. Trong 45:13, ông nói: “Vậy, hãy thuật lại các điều vinh hiển của tôi tại xứ Ai Cập…” Các anh Giô-sép đã xem ông như Pha-ra-ôn. Nhưng dường như Giô-sép nói: “Tôi là cha của Pha-ra-ôn. Thậm chí tôi còn cao hơn những gì anh em nghĩ, vì Đức Chúa Trời đã lập tôi làm cha của Pha-ra-ôn. Anh em đã thấy mọi sự vinh hiển của tôi. Hãy trở về và thuật lại cho cha mọi điều các anh đã thấy.” Giô-sép không phô trương. Trái lại, ông đang làm cho các anh mạnh mẽ để họ có thể rước cha đến với ông.

Sau khi đã đau khổ 13 năm, Giô-sép được đăng quang làm người cai trị thế giới. Chắc chắn ông mong mỏi được thấy cha mình. Chúng ta có thể tự hỏi vì sao ông không làm điều gì đó để thỏa mãn sự khao khát này ngay khi được đăng quang. Ông có thể sai ngựa xe từ Ai Cập đi rước cha đến với ông. Tuy nhiên, phải mất 9 năm trước khi Gia-cốp được rước đến với ông. Giô-sép có quyền lực và địa vị để làm điều gì đó, nhưng ông đã không làm bất cứ điều gì. Nếu là Giô-sép, tôi sẽ làm một điều gì đó ngay lập tức. Tôi sẽ đến thăm cha với một đoàn ngựa xe. Nếu biết ông đã qua đời, tôi sẽ đến thăm mộ của ông. Chắc chắn với Giô-sép, làm như thế là bình thường. Sự kiện Giô-sép không làm gì về điều này trong 9 năm không có nghĩa là ông không nghĩ đến cha. Giô-sép không phải là gỗ đá, nhưng là một người sống giàu tình cảm, một người rất yêu cha. Xa cách cha nhiều năm, chắc chắn ông đã nghĩ về cha rất nhiều. Có lẽ ông biết Ai Cập gần với nhà cha ông tại xứ Ca-na-an là thể nào. Ông biết cuộc hành trình đến đó sẽ mất vài ngày. Tuy nhiên, vì ở dưới sự tể trị của Đức Chúa Trời, ông đã không làm bất cứ điều gì.

Giô-sép thích cứ ở dưới bàn tay tể trị của Đức Chúa Trời và không khởi xướng bất cứ điều gì. Có lẽ ông đã cầu nguyện: “Chúa ơi, chính Ngài đã sai con đến đây, đem con trải qua mọi nỗi khổ và nhắc con lên ngai. Chúa ơi, chính Ngài làm con xa cách cha con. Ôi Chúa, con biết rằng mọi điều này ra từ Ngài. Vì vậy, con không dám làm gì cả. Trái lại, con muốn chờ đợi thời điểm mà Ngài tể trị.” Tôi tin chắc rằng Giô-sép đã cầu nguyện như vậy. Điều này cho thấy rằng ông là người từ chối mình. Dù đã được nhắc lên làm người cai trị thế giới, nhưng ông không làm điều gì vì chính mình hay vì sự vui hưởng riêng. Ông hoàn toàn vì sự quan tâm của Đức Chúa Trời. Đời sống Giô-sép là đời sống chờ đợi thời điểm theo sự tể trị của Đức Chúa Trời. Thay vì khởi xướng việc tự mình tiếp xúc với cha thì ông đã liên tục ở dưới sự tể trị của Đức Chúa Trời và cầu nguyện: “Chúa ơi, xin Ngài làm điều đó. Nếu Ngài không làm điều đó, con sẽ không làm gì cả.” Thưa anh chị em trẻ, tôi mong Chúa làm việc nhiều với anh chị em vì sự khôi phục của Ngài. Nhưng anh chị em phải học bài học không tự mình đi trước. Đừng làm bất cứ điều gì theo ý riêng. Trái lại, hãy giữ mình dưới sự tể trị của Đức Chúa Trời và để cho Ngài khởi xướng điều gì đó. Bất cứ điều gì cần được thực hiện phải được Ngài khởi xướng.

Phần kí thuật về đời sống Giô-sép thật ngọt ngào! Vì hoàn toàn ở dưới sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời nên ông không cần hối tiếc bất cứ điều gì mình đã làm. Giô-sép là một minh họa sống về những gì được khải thị trong Tân Ước. Ông là người từ chối mình, một người không vì lợi ích cá nhân, hưởng thụ cá nhân, cảm xúc cá nhân, tham vọng cá nhân hay mục đích cá nhân. Mọi sự đều vì Đức Chúa Trời và vì dân Ngài. Vì thế, khi đã đúng thời điểm, ông liền gởi lời mời nồng hậu để cha ông đến với ông.

Chúng ta có thể học nhiều bài học bằng cách suy xét đời sống Giô-sép. Ông có các giấc mơ và giải thích các giấc mơ của mình và của người khác. Tất cả những giấc mơ này đã được ứng nghiệm. Tuy nhiên, Giô-sép nhận thức rằng ông vẫn còn thiếu một điều, đó là sự hiện diện của cha. Nói theo con người, không một điều gì có thể làm ông thỏa mãn ngoài sự hiện diện của cha ông. Tuy nhiên, ông đã không tự mình làm gì để có được hiện diện của cha. Thay vào đó, ông đã kiên nhẫn, liên tục chờ đợi đến đúng thời điểm. Trong 9 năm, ông đã không làm gì. Cuối cùng cơ hội để làm điều gì đó đã đến. Nhưng vì nhận thức rằng việc hoàn hảo các anh chưa hoàn tất nên ông vẫn không làm gì. Chỉ khi các anh đã được gây dựng, ông mới đưa ra lời mời. Lời mời này được khởi xướng bởi bàn tay tể trị của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã chuẩn bị môi trường một cách có tể trị để cho thấy rằng đã đến lúc Giô-sép phải sai người đi đón cha mình.

Khi sai người đi đón cha, đích thân Giô-sép không đi. Lí do vì sao? Chúng ta không thể nói rằng ông không có thời gian, vì khi cha ông mất, ông đã dành thì giờ để chôn cất cha. Để trả lời câu hỏi này chúng ta cần khám phá những gì Kinh Thánh không nói đến. (Đây là một trong những cách nghiên cứu Kinh Thánh). Lí do Giô-sép không đi là để ông được hạn chế. Ông không muốn làm bất cứ điều gì theo tình cảm của mình. Trái lại, tình cảm ông phải bị hạn chế. Giô-sép không rời Ai Cập để đi gặp cha, cũng không sai ai đó tìm hiểu xem đoàn lữ hành đã đến hay chưa. Trên thực tế, Gia-cốp “đã sai Giu-đa đến trước đặng xin Giô-sép đưa mình vào bờ cõi Gô-sen” (46:28). Dường như Gia-cốp nói với Giu-đa rằng: “Giu-đa, hãy đến gặp Giô-sép và bảo rằng cha đang đến và nó hãy chỉ cách để chúng ta gặp nó.”

Đừng nghĩ rằng Giô-sép không nôn nóng gặp cha. Chắc chắn ông mong mỏi gặp mặt cha. Nhưng ngay cả vào ngày cha ông đến, Giô-sép vẫn còn ở nhà. Ông đã không thực hiện một chuyến đi đặc biệt để đón cha trên đường. Một lần nữa, tôi nói rằng Giô-sép là người hoàn toàn ở dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, khi hay tin cha đã đến Gô-sen, ông “thắng xe đi lên Gô-sen, đón Israel, cha mình. Người ra mắt cha, ôm choàng lấy người và khóc một hồi lâu” (46:29). Điều này chứng tỏ Giô-sép rất giàu tình cảm và là người có lòng vì cha. Nhưng ông đã không hành động theo tình cảm; trái lại, ông đã luôn hành động dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời. Vì cớ đó, ông có thể trở thành một người cai trị.

Nếu không thể cai trị chính mình, anh em không thể trở thành một người cai trị tốt. Giả sử anh em nổi nóng bất cứ khi nào anh em cảm thấy muốn nổi nóng thì anh em đã bị kết liễu đối với sự cai trị của Thánh Linh. Nhưng nếu ở dưới quyền cai trị của Linh, chúng ta sẽ xin Chúa thương xót khi cảm thấy mình sắp nổi giận. Chỉ bằng cách ở dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời, chúng ta mới có thể cai trị người khác. Ở dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời là kỉ luật tốt nhất để chuẩn bị chúng ta cho vương quyền trong thời đại sắp đến. Không một người nào còn trẻ con, không một người nào không bị giới hạn mà lại là vua trong vương quốc sắp đến. Trong vấn đề sống dưới sự giới hạn này, chúng ta thấy sự trưởng thành trong sự sống. Nguyện lời này là một sự giúp đỡ cho tất cả những người yêu Chúa, yêu sự khôi phục và yêu nếp sống Hội thánh.

Trong sự khôi phục của Chúa, chúng ta có nhiều người đến từ những bối cảnh khác nhau với những tính khí và quan niệm khác nhau. Do tất cả những khác biệt này, chúng ta cần bị hạn chế. Nếu không bị hạn chế mà tự do bày tỏ tình cảm, chúng ta sẽ gây tổn hại. Về sau, có thể chúng ta hối tiếc những gì mình đã làm, nhưng điều đó có thể đã quá trễ. Anh em có thể nói: “Tôi có quyền bày tỏ cảm xúc mình như vậy chứ.” Đúng, anh em có quyền làm như thế, nhưng anh em làm tổn hại người khác. Anh em có muốn một nếp sống Hội thánh đúng đắn không? Nếu muốn, anh em cần ở dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời. Hãy suy xét lại bức tranh về Giô-sép. Ông có thể đem vương quốc đến chỉ bằng cách là một người từ chối mình. Nếu ông hành động theo cảm xúc, không theo sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời, mọi điều sẽ hỏng. Nhưng Giô-sép là người hoàn toàn ở dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời. Vì thế, vương quốc của Đức Chúa Trời có thể được đem đến qua ông. Để vương quốc được thực tại hoá cách thiết thực, phải có một người sống dưới sự hạn chế và là người từ chối mình.

Điều này tương tự với chúng ta hôm nay. Anh em muốn có một nếp sống Hội thánh vui thỏa không? Anh em phải ở dưới sự hạn chế và từ chối mình. Tất cả chúng ta cần học điều này. Giả sử Giô-sép không phải là người từ chối mình thì trong trường hợp như vậy, để vương quốc của Đức Chúa Trời được đem đến và được thực tại hoá cách thiết thực là điều không thể. Sự từ chối mình của Giô-sép, sự chịu hạn chế của ông dưới bàn tay tể trị của Đức Chúa Trời, là chìa khóa cho sự thực hành nếp sống vương quốc. Cảm tạ Đức Chúa Trời vì đời sống từ chối mình của Giô-sép. Qua một đời sống như thế, mục đích của Đức Chúa Trời đã được hoàn thành và vương quốc đã được đem đến, được thực tại hoá và được thực hành. Qua sự hoàn thành này, con cái Israel được dự phần vào sự vui hưởng vương quốc.

Giô-sép có địa vị và quyền lực để làm bất cứ điều gì ông muốn. Tuy nhiên, ông đã không làm bất cứ điều gì vì chính mình. Cách đây hơn 40 năm, tôi nghe có người nói rằng điều mạnh mẽ nhất là có thể không làm điều mình có thể làm. Anh em có quyền lực, địa vị và cơ hội để làm điều nào đó, tuy nhiên, anh em vẫn không làm điều đó. Cách đây nhiều năm, câu chuyện Giô-sép trở nên quen thuộc với tôi. Nhưng trong quá khứ, tôi không thấy rằng sau khi Giô-sép được đăng quang làm người cai trị xứ Ai Cập, ông đã không dùng quyền lực để gặp mặt cha. Sau khi được đăng quang, Giô-sép đã không làm gì để tự giải cứu mình khỏi tình trạng cô đơn, dù ông đã cách biệt cha trong 13 năm. Khi các anh sấp mình xuống trước ông lần đầu tiên, ông vẫn không làm gì. Giô-sép có quyền lực và địa vị để làm điều gì đó cho hoàn cảnh của mình, nhưng ông đã không làm điều mà ông có quyền lực để làm. Điều này cho thấy ông là người mạnh mẽ nhất, một người có sức mạnh để không làm điều mình có thể làm. Giô-sép là một người như thế vì ông ở dưới bàn tay của Đức Chúa Trời, ở dưới sự giới hạn của Đức Chúa Trời.

Trong 9 năm đầu cai trị Ai Cập, Giô-sép phải tiếp xúc Chúa nhiều lần. Có lẽ khi cầu nguyện với Chúa về khả năng đến thăm cha, Chúa đã dẫn dắt ông không làm gì về điều này. Tuần này qua tuần kia, có thể Giô-sép đã cầu nguyện: “Chúa ơi, bây giờ là lúc con phải làm điều gì đó để đem cha con đến đây?” Tôi tin rằng Chúa bảo ông: “Không, chưa phải lúc. Không cần con phải làm gì để thực hiện giấc mơ của con. Hãy đơn sơ chờ đợi và để Ta làm điều đó.” Bằng sự cầu nguyện, có lẽ Giô-sép đã vững lòng tin rằng các giấc mơ của ông đến từ Đức Chúa Trời và chính Ngài sẽ thực hiện chúng. Vì không cần ông phải làm bất cứ điều gì nên Giô-sép cứ yên lặng. Ông có sức mạnh để không làm điều mà ông có quyền lực để làm. Khi các anh đến Ai Cập lần đầu tiên, ông đã không làm gì để rước cha đến với ông. Ngay cả khi đã đúng lúc để cha đến với ông tại Ai Cập, Giô-sép cũng không đi ra đón cha trên đường. Tôi tin rằng đây là kết quả của việc ông ở dưới sự giới hạn của Chúa. Giô-sép biết rằng ông không cần làm bất cứ điều gì để làm ứng nghiệm các giấc mơ của mình. Đây là sự từ chối bản ngã thật sự và là vác thập tự giá thật sự.

Vác thập tự giá có nghĩa là anh em không làm điều mình có sức lực để làm. Anh em có đủ tư cách và có sự mạnh mẽ để thực hiện mọi điều cần thiết hầu hoàn thành sự khao khát của mình, tuy nhiên, anh em đã không làm. Người như vậy là người mạnh mẽ nhất. Người mạnh mẽ nhất không phải là người có khả năng làm điều gì, nhưng là người có khả năng không làm điều mình có khả năng để làm. Từ chối mình như vậy là cách duy nhất để đem vương quốc Đức Chúa Trời đến và làm cho nếp sống vương quốc được thực tại hoá. Như sẽ thấy trong bài tiếp theo, nếp sống vương quốc đã đến qua việc Giô-sép có khả năng không làm điều ông có quyền lực để làm. Ngày nay, chúng ta cần là những người như vậy.

Rõ ràng trong chính mình, chúng ta không thể nào là người như vậy. Sự sống chúng ta không phải là loại sự sống có sức mạnh để không làm điều mình có thể làm. Khi có cơ hội làm điều gì đó, chúng ta làm ngay. Nhưng sự sống của Christ có sức mạnh để không làm điều mà sự sống ấy có thể làm. Sự kiện này là chìa khóa cho bốn sách Phúc Âm và cho đời sống của Chúa Jesus. Thường thì Ngài có địa vị, quyền năng và đúng môi trường để thực hiện nhiều điều, nhưng Ngài cũng có sức mạnh để không làm những điều đó. Chẳng hạn, Ngài có thể xin Cha sai mười hai đạo quân thiên sứ cứu Ngài; dù vậy, Ngài có sức mạnh để không làm điều này (Mat. 26:53). Sự sống từ chối mình, mang thập tự này là sự sống đem vương quốc đến.

SÁNG THẾ KÍ

BÀI 120

ĐƯỢC TRƯỞNG THÀNH - PHƯƠNG DIỆN CAI TRỊ CỦA ISRAEL TRƯỞNG THÀNH (8)

Như chúng tôi đã nhiều lần lưu ý, trong câu chuyện về Giô-sép có hai phương diện: phương diện về hình bóng và phương diện về sự sống. Trước khi xem thêm về phương diện sự sống, chúng ta cần thấy một điểm khác về phương diện Giô-sép là hình bóng về Christ.

(17) Cai trị

Giô-sép là hình bóng về Christ cai trị trong vương quốc Ngài suốt thời kì ngàn năm. Nếu chú ý lời tiên tri trong câu chuyện Giô-sép, chúng ta sẽ thấy phần kí thuật về ông là bức tranh về sự cai trị của Christ trong vương quốc ngàn năm.

(a) Cung cấp lương thực cho con người

Theo bức tranh này, Christ sẽ thực hiện bốn điều trong thời kì ngàn năm. Trước hết, Ngài sẽ cung cấp lương thực cho con người, nghĩa là Ngài sẽ thỏa đáp nhu cầu của mọi người (47:15-17). Dù cả thế giới ở dưới nạn đói, nhưng Giô-sép có thể làm thỏa mãn cơn đói của mọi người. Ngày nay mọi người đều đói và chẳng ai thỏa lòng. Nhưng khi Christ cai trị trong một ngàn năm sắp đến, Ngài sẽ đáp ứng nhu cầu của mọi người và làm thỏa mãn cơn đói của họ.

(b) Giữ cho con người được sống

Khi cai trị Ai Cập, Giô-sép đã giữ cho người dân được sống (47:19, 25). Vì Christ sẽ thỏa đáp nhu cầu của mọi người nên Ngài có thể làm cho mọi người được sống, làm cho mọi người sống động. Nếu nghiên cứu các lời tiên tri về sự cai trị của Christ trong thời kì ngàn năm, anh em sẽ thấy Christ làm cho mọi sự sống động. Ngày nay, sự chết ở khắp nơi; mọi người và mọi sự đều đang chết. Nhưng trong sự cai trị một ngàn năm của Christ, hầu như không có dấu hiệu của sự chết. Trái lại, mọi sự và mọi người sẽ đầy dẫy sự sống.

(c) Giữ cho đất sinh lợi

Giô-sép cũng giữ cho đất được sinh lợi. Ông không chỉ cấp cho người dân lương thực mà cũng ban hạt giống (47:19-23). Trong vương quốc ngàn năm, Christ sẽ làm cho mọi sự đều sinh lợi. Trái lại, trong tình trạng ngày nay, mọi sự đang bị tiêu hao. Nhưng khi vương quốc ngàn năm đến, mọi sự trên đất sẽ sinh lợi. Để sản xuất, chúng ta phải có hạt giống. Trong khi lương thực là để thỏa mãn, thì hạt giống là để sản xuất. Khi trị vì trong vương quốc ngàn năm, Christ không chỉ cung ứng lương thực cho dân Ngài để họ thỏa mãn mà còn cung cấp hạt giống để làm họ sinh lợi.

(d) Đặc biệt chăm sóc dân Israel

Giô-sép cũng chăm sóc Israel cách đặc biệt (50:21). Điều này có nghĩa là, trong thời kì ngàn năm, Christ sẽ chăm sóc Israel cách đặc biệt. Chức năng cụ thể của Israel trên đất là làm chứng về Đức Chúa Trời. Dù Christ biệt đãi Israel, nhưng ngày nay Israel không tin nơi Christ. Người Do Thái thờ phượng Đức Chúa Trời, nhưng họ không có đức tin đúng đắn nơi Đức Chúa Trời qua Christ. Thay vào đó, họ tin Đức Chúa Trời theo cách riêng của mình. Tuy nhiên, dù Israel có vô tín hay không, họ vẫn là chứng cớ của Đức Chúa Trời, ngay cả ngày nay. Trong thời kì ngàn năm, sẽ có nhiều nước trên đất, nhưng chỉ quốc gia Israel là chứng cớ của Đức Chúa Trời. Vì lí do này, Christ sẽ đặc biệt chăm sóc Israel. Khi Ngài chăm sóc Israel như vậy cho thấy rằng Ngài tuyệt đối vì chứng cớ của Đức Chúa Trời. Cũng vậy, lí do Christ yêu Hội thánh vì Hội thánh là chứng cớ của Đức Chúa Trời. Do đó, trong vương quốc ngàn năm, Christ sẽ làm mọi người thỏa mãn, làm mọi sự sống động, làm mọi sự sinh lợi và chăm sóc chu đáo cho Israel như là chứng cớ của Đức Chúa Trời.

Bây giờ chúng ta đến với phương diện đời sống. Lần đầu tiên khi đọc thấy Giô-sép thu tiền, gia súc và đất ruộng để đổi lấy lương thực, tôi nói: “Giô-sép ơi, ông là một tên cướp. Ông không chỉ cướp con người mà còn bòn rút mọi thứ của họ. Ông đã thâu tóm tiền bạc, thú nuôi và đất ruộng. Cuối cùng, ông đã thâu tóm chính họ. Giô-sép ơi, ông là loại địa chủ nào?” Chỉ có Giô-sép nắm giữ sự tồn vong của họ, và sự tồn vong này là lương thực. Những ai muốn có lương thực phải giao cho Giô-sép vật gì đó. Nếu muốn có sự thỏa mãn, họ phải trả giá bằng tiền bạc, gia súc hay đất ruộng. Đầu tiên, Giô-sép “thâu hết bạc tiền trong xứ Ai Cập và xứ Ca-na-an” (47:14). Câu 15 chép: “Khi tiền bạc trong xứ Ai Cập và xứ Ca-na-an đã hết, thì cả dân Ai Cập đến cùng Giô-sép mà kêu rằng: Xin cho chúng tôi lương thực; lẽ nào vì cớ hết tiền mà chúng tôi phải chết trước mặt chúa sao?” Khi dân chúng nói lời này với Giô-sép, ông bảo họ giao gia súc của họ cho ông. Vì thế, họ đem gia súc đến cho Giô-sép, và “Giô-sép phát lương thực đổi lấy ngựa, bầy chiên, bầy bò và lừa” (47:17). Sau đó một năm, dân chúng lại đến với Giô-sép để xin lương thực nữa. Lần này không cần thương lượng vì giữa Giô-sép và người dân đã hiểu nhau. Điều duy nhất họ còn lại là đất ruộng và chính họ. Do đó, họ nói với ông hãy mua họ và đất ruộng để họ có bánh ăn (47:19). Cuối cùng, Giô-sép là địa chủ, chủ ngân hàng và người nuôi bầy gia súc duy nhất tại Ai Cập.

Giô-sép có sự cung ứng sự sống, sự cung ứng lương thực. Theo quan niệm thiên nhiên của chúng ta, Giô-sép lẽ ra chỉ nên ban cho. Nhưng chúng ta không nên đem quan niệm thiên nhiên, thế tục của mình để đọc Kinh Thánh. Giô-sép có sự cung ứng sự sống mà dân chúng cần, còn họ phải làm điều gì đó để nhận được. Trước khi thấy điều mà dân chúng phải làm, chúng ta cần chỉ ra lí do vì sao Giô-sép trở nên giàu có và có sự cung ứng sự sống đến như vậy. Đó là do tất cả những nỗi khổ của ông. Từ khi 17 tuổi, Giô-sép đã chịu khổ. Ngay cả sau khi được đăng quang và đang nắm quyền lực, ông vẫn còn chịu khổ vì xa cách cha. Như chúng tôi đã chỉ ra trong bài trước, ông có quyền lực và địa vị để làm mọi điều cần thiết hầu rước cha đến. Nhưng ông đã không làm điều đó vì biết rằng ông ở Ai Cập là để thực hiện ý chỉ của Đức Chúa Trời. Để ý chỉ của Đức Chúa Trời được thực hiện, Giô-sép phải chịu khổ. Dù là người cai trị, nhưng ông đã chịu khổ cho đến ngày cha ông được rước đến. Vì sự chịu khổ đó, ông đã được giàu có. Điều này tương tự trong nếp sống Hội thánh. Chính những người chịu khổ mới là người có khả năng ban cho người khác nguồn cung ứng sự sống. Ý tưởng này được tìm thấy trong bài Thánh ca về cây nho (Thánh ca 635). Hai phiên khúc cuối do anh Nee chỉnh biên:

Đời sống chúng ta được đo không phải do những gì đạt được,

Nhưng do những gì chúng ta đã mất đi;

Không phải do lượng nho uống được,

Mà do lượng nước nho được đổ ra.

Vì sức mạnh của tình yêu,

Là do sinh tế chúng ta phải mang,

Người chịu đau khổ lớn nhất

Là người chia sẻ nhiều nhất.

Người đối xử nghiêm khắc với chính mình,

Là người tốt nhất để Đức Chúa Trời đạt lấy;

Người chịu đau thương nhất,

Là người có thể an ủi những người đang đớn đau;

Người không bao giờ chịu khổ,

Thì chỉ như “đồng kêu vang” vô nghĩa;

Người nào dành riêng sự sống cho mình,

Người ấy được niềm vui vượt trỗi.

Nếu không chịu khổ, chúng ta không có gì để cho người khác. Vì cây nho từng trải nhiều nỗi khổ, những xử lí, những cắt tỉa và những phá vỡ, nên sản sinh rượu dư tràn làm người vui vẻ. Anh Nee nhận thức rằng càng chịu khổ, chúng ta càng có nhiều điều để ban cho. Nếu không chịu khổ, bất cứ điều gì chúng ta nói cũng chỉ như đồng vang tiếng. Chúng ta có thể gây ồn ào, nhưng không có sự sống trong những gì mình nói. Vì thế, như Thánh ca này thể hiện, mức lượng sự sống chúng ta có được không bởi thu đạt nhưng bởi mất đi. Vì thế, lí do Giô-sép có thể giàu có đến mức như vậy là vì ông đã chịu khổ. Suốt những năm chịu khổ đó, ông đã tích lũy nhiều sự phong phú.

Trong bảy năm dư dật, Giô-sép đã tích lũy lương thực. Ông không quan tâm đến lợi ích riêng. Dự trữ toàn bộ số lương thực đó không phải là công việc dễ dàng. Trong bảy năm, Giô-sép đã thu gom lương thực và dự trữ trong các kho. Đây là công việc lớn. Một mặt, Giô-sép đang làm việc; mặt khác, ông đang chịu khổ vì xa cách cha. Trong bảy năm này, ông không quan tâm đến chính mình, nhưng chuẩn bị nhiều điều để người khác được chăm sóc trong tương lai. Những gì ông làm trong bảy năm được mùa là vì con người. Ông làm điều này với giá phải trả là hi sinh lợi ích riêng, là không thấy mặt cha.

Nếu muốn cung ứng lương thực cho người khác, chúng ta phải trải qua một thời gian dài chịu khổ. Giô-sép không có số lương thực đó lúc ông 17 tuổi. Ông không có số lương thực đó mãi đến khi 37 tuổi. Lúc đó, ông trở nên giàu có, không phải bằng quyền lực nhưng bằng lương thực và bằng sự cung ứng sự sống.

Điều này tương tự trong nếp sống Hội thánh ngày nay. Những người lớn hơn, những người từng trải mới có sự cung ứng. Anh Nee đã nhiều lần nhấn mạnh rằng chúng ta phải quan tâm đến sự sống vật lí của mình để không chết sớm. Trong một kì huấn luyện, anh Nee đã hỏi những người được huấn luyện rằng, theo họ, độ tuổi nào là hữu dụng nhất. Và anh cho biết có một anh em từng nói rằng tuổi hữu dụng nhất là từ 70 đến 80. Vì cớ đó, anh Nee đã khuyên những người được huấn luyện hãy chăm sóc chính họ và đừng tự tử dần dần. Anh bảo họ hãy ngủ ngon, ăn khỏe, uống khỏe và tập thể dục tốt để có thể sống lâu. Khi Ca-lép 85 tuổi, ông nói ông vẫn mạnh khỏe như lúc 40. Sự giàu có không ở với những người thiếu kinh nghiệm. Để giàu có, chúng ta cần chịu khổ một thời gian dài. Giô-sép phải mất 20 năm, từ 17 tuổi đến 37 tuổi, để trở nên giàu có. Cuối cùng, sau nhiều năm chịu khổ, lương thực đã ở trong tay ông. Vì ông có lương thực nên tất cả những người đói đều đến với ông.

Theo ý tôi, lẽ ra Giô-sép nên rộng lượng với dân chúng, và nói: “Hễ khi nào cần lương thực, hãy đến với tôi, tôi sẽ cấp cho.” Lúc còn trẻ, khi đọc Sáng Thế Kí, tôi nghĩ rằng Giô-sép đã không rộng lượng. Với tôi, dường như ông bóc lột dân chúng. Tôi ngợi khen Chúa vì đã cho tôi thấy lí do vì sao Giô-sép không rộng lượng. Lí do là: sự cung ứng sự sống không nên bán rẻ. Nếu ai trong nếp sống Hội thánh sẵn sàng ban phát sự cung ứng sự sống giá rẻ, chúng ta phải hỏi liệu sự cung ứng mà người đó có, có thật là sự cung ứng sự sống không. Sự cung ứng sự sống đích thực không bao giờ bán rẻ. Dường như Giô-sép muốn nói với dân chúng rằng: “Các ngươi muốn được cung ứng phải không? Nếu vậy, các ngươi phải trả giá.” Quan niệm về sự rộng lượng là quan niệm thế giới. Giô-sép ở trong một lĩnh vực khác, là nơi không có sự rộng lượng cũng không có sự khan hiếm, mà chỉ có sự cung ứng và giá phải trả. Ngày nay, nhiều Cơ Đốc nhân bán rẻ nhiều thứ, nhưng trong sự khôi phục của Chúa, không có gì là rẻ. Nếu muốn có lương thực, anh em phải trả giá. Giá trả càng cao, anh em sẽ nhận sự cung ứng càng lớn. Ngày nay, một số người đang chống đối sự khôi phục của Chúa. Nhưng sâu xa trong lòng họ biết rằng đường lối này không sai. Họ chống đối vì giá để đi con đường này rất cao. Vì thế, họ nhận lấy đường lối rẻ và chỉ trích đường lối đắt giá. Chúng ta không thể nhận bất cứ sự cung ứng lương thực nào mà không trả giá. Giô-sép không bán cho anh em lương thực với giá rẻ.

Dân chúng đến với Giô-sép để lấy lương thực phải trả bốn loại giá: tiền bạc, gia súc, đất ruộng và bản thân họ. Tôi vui mừng biết bao vì phần kí thuật trong Kinh Thánh thật trọn vẹn như thế! Bốn loại giá này bao hàm toàn bộ giá mà chúng ta phải trả ngày nay. Khi trả bằng tiền bạc, gia súc, đất ruộng và bản thân mình, chúng ta nhận được tất cả bốn loại cung ứng. Loại cung ứng thứ nhất không hiếm hay quý bằng loại thứ tư. Loại cung ứng sau quý hơn loại trước, và loại cuối cùng là quý nhất.

Bây giờ hãy xem tiền bạc tượng trưng cho điều gì. Theo sự hiểu biết nông cạn, tiền bạc là điều chúng ta tùy thuộc vào. Thực ra, tiền bạc đại diện cho sự tiện lợi. Hệ thống tiền tệ trong đất nước này rất tiện lợi. Vào thời của Giô-sép, người ta dùng bạc. Họ phải đem bạc theo và cân khi mua bán. Nhưng ngày nay, khi thanh toán một hóa đơn, chúng ta chỉ cần viết một ngân phiếu với một số tiền nào đó. Điều này rất tiện lợi. Tuy nhiên, khi số tiền trong tài khoản đã hết, chúng ta cũng mất tiện lợi. Lúc đó, chúng ta có thể lo lắng về việc thanh toán hóa đơn. Tất cả chúng ta đều thích có số dư trong tài khoản của mình. Nhưng anh em sẽ làm gì nếu số tiền đã hết?

Một số người không muốn trả giá để có được sự cung ứng vì họ sợ mất những tiện lợi của mình. Một số người có thể nói: “Tôi có nên tiếp nhận đường lối của Hội thánh không? Chắc chắn rằng đường lối này tốt, nhưng nếu nhận, tôi sẽ mất những tiện lợi nào đó. Vợ hay những người thân của tôi có thể không vui với tôi.” Nhưng càng từ bỏ những tiện lợi, anh em sẽ càng có nhiều sự cung ứng sự sống. Tuy nhiên, các Cơ Đốc nhân ngày nay thường nắm giữ những tiện lợi của mình mà không có sự cung ứng sự sống. Trong nhiều thánh đường, giáo đường và nhà thờ, nhiều người nghe giảng về những điều tiện lợi vào mỗi Chúa Nhật. Họ đến những nơi này để nhận được nhiều tiện lợi hơn. Đối với họ, đi con đường khôi phục của Chúa thì đắt giá và không có lợi. Đúng vậy, nếu đi con đường này, anh em sẽ mất những tiện lợi, nhưng sẽ nhận được sự cung ứng.

Điều thứ hai người ta phải trả giá để đổi lấy sự cung ứng lương thực là gia súc của họ. Thật dễ hiểu gia súc tượng trưng cho điều gì. Gia súc tượng trưng cho phương tiện sinh sống. Các anh của Giô-sép quan tâm đến những con lừa của họ, sợ rằng Giô-sép sẽ tìm một cớ nào đó để chiếm đoạt. Ngày nay anh em có thể quan tâm rất nhiều đến xe cộ. Có lẽ anh em sợ nó bị lấy cắp. Nếu vậy, chiếc xe của anh em là con lừa. Với những người có bằng tiến sĩ, bằng cấp là con lừa của họ. Với người khác, địa vị của họ là con lừa. Nhưng Christ, Đấng giàu có, Đấng cung ứng, đang ở đây, Ngài không rộng rãi cũng không keo kiệt. Dù Ngài không muốn chèn ép anh em, nhưng vì ích lợi cho anh em, Ngài đòi anh em phải trả giá. Ngài sẽ không bao giờ bán rẻ sự cung ứng của Ngài. Sau khi đã trả bằng tiền, anh em cần phải trả bằng gia súc. Chỉ khi trao gia súc, anh em mới nhận được sự cung ứng thứ hai. Khi cả tiền bạc lẫn gia súc được trao cho Ngài, chúng ta sẽ yên nghỉ và được bình an.

Sau khi đã trao gia súc, chúng ta cần trao đất ruộng. Đất ruộng tượng trưng cho các nguồn lực của chúng ta. Chúa Jesus là một “Người tước đoạt”; Ngài “tước” hết mọi sự khỏi những người yêu Ngài. Ngài lấy đi tiền bạc, gia súc và đất ruộng của chúng ta. Ngài có thể nói: “Hãy đưa cho Ta đất ruộng của con. Đừng nắm giữ nguồn lực dưới sự kiểm soát của con mà hãy trao cho Ta.” Đây không phải là sự dạy dỗ, mà là quan sát những gì tôi đã thấy trong đời sống nhiều người. Một số thánh đồ yêu dấu có thể trả tiền, nhưng không thể trả gia súc. Một số khác có thể từ bỏ gia súc, nhưng không thể từ bỏ đất ruộng. Quan niệm của họ là Chúa Jesus luôn ban cho họ nhiều thứ, nhưng không bao giờ “tước” mất của họ. Nhưng trong sự khôi phục của Ngài, Chúa Jesus “tước” lấy mọi điều của chúng ta – sự tiện lợi, phương tiện sinh sống và các nguồn của chúng ta. Nếu sẵn sàng giao cho Chúa đất ruộng, anh em sẽ nhận được sự cung ứng thứ ba.

Điều cuối cùng Chúa đòi hỏi là chính chúng ta, bao gồm mọi phương diện của bản thể chúng ta. Chúa Jesus sẽ đòi mọi phần của anh em. Ngài đã đòi đôi tai của anh em chưa? Nếu có, anh em sẽ không nghe bất cứ gì khác ngoài Christ. Môi của anh em đã được Ngài đòi chưa? Nếu có, chúng sẽ được sử dụng cách khác hẳn. Toàn bản thể anh em đã được Chúa Jesus đòi chưa? Tôi không tin là có rất nhiều người đã giao toàn bản thể họ cho Chúa. Tại sao vẫn còn có quá nhiều ý kiến, và tại sao có rất ít sự hiệp một và sự xây dựng trong Cơ Đốc giáo ngày nay? Đó là do sự kiện rất ít người sẵn lòng giao chính họ cho Christ.

Dù đã nghe nhiều bài gảng về sự dâng mình, nhưng có lẽ anh em chưa nghe bài giảng về việc giao chính mình cho Chúa. Về sự dâng mình, chúng ta đã chịu ảnh hưởng bởi hội đồng Keswick, là hội đồng bước theo bà Hannah Whitall Smith trong việc nhấn mạnh sự dâng mình là chìa khóa cho mọi sự. Anh em có muốn nên thánh không? Thế thì phải dâng mình. Anh em có muốn lời cầu nguyện được nhận và được đắc thắng không? Thế thì, phải dâng mình. Nhưng dù bước theo sự dạy dỗ của Keswick về sự dâng mình trong nhiều năm, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn khám phá ra rằng đó không phải là tất cả những gì chúng ta cần để cung ứng sự sống.

Hãy suy xét những gì đã xảy ra giữa vòng chúng ta vào năm 1948. Do vài sự lộn xộn và rối loạn, anh Nee đã phải ngưng chức vụ trong nhiều năm. Một số người trong chúng tôi có gánh nặng là chức vụ của anh phải được phục hồi, và chúng tôi đã cố hết sức để thực hiện điều này, nhưng chúng tôi không thể làm gì để giúp vấn đề này. Trước khi chức vụ anh được khôi phục, một số người trong chúng tôi đã sắp xếp nhóm với anh tại nhà anh để tương giao. Dù có khoảng 30 người muốn tham dự sự tương giao đó, nhưng anh Nee chỉ cho phép tôi và hai chị em nhóm với anh. Anh không muốn bán rẻ sự cung ứng của mình. Cuối cùng, anh cho phép những người khác ngồi tương giao trong phòng bên cạnh phòng khách. Sáng đầu tiên không ai nói gì trong một khoảng thời gian dài. Cuối cùng, không thể chịu đựng sự im lặng này lâu hơn, tôi đã xin anh nói vài lời về tình trạng lộn xộn của các Hội thánh tại các tỉnh Phúc Kiến và Kwangtung. Đáp lại, anh đã đổ chính mình ra như thác Niagara trong hơn một giờ. Lời của anh đầy ánh sáng, quyền năng và tác động. Ít nhất trong sáu năm, anh đã không nói lời nào cách công khai tại khu vực đó, dù có vài người đã tiếp xúc riêng với anh. Vào ngày đó, sự tương giao của anh Nee nói về con đường Giê-ru-sa-lem. (Xem chương cuối của quyển Nói thêm về nếp sống Hội thánh). Sau khi anh ngưng nói, không ai nói một lời. Sau đó, một chị em nói: “Sao chúng ta không nhận lấy lời anh Nee và thực hành?” Mọi người có mặt ở đó đều nói trong nước mắt: “A-men! Chúng tôi muốn thực hành điều đó.” Khi đó, anh Nee đáp: “Nếu có ý định thực hành đường lối này, anh em phải viết giấy giao mình và mọi sự anh em sở hữu.” Điểm nhấn mạnh của tôi trong việc chia sẻ điều này là chúng ta cần giao nộp chính chính mình cho Chúa. Có lẽ anh em đã dâng mình cho Chúa rồi, nhưng chưa bao giờ giao chính mình cho Ngài. Ngày nay, Christ đang đòi không chỉ tiền bạc, gia súc và đất ruộng mà còn đòi chính anh em.

Bằng sự trả giá cuối cùng này, tức sự trả giá chính họ cho Giô-sép, người dân được tham dự vào phần hưởng cao nhất. Khi trả giá thứ nhất, thứ hai, thứ ba, anh em vui hưởng phần ban thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Nhưng khi trả giá cao nhất, anh em sẽ vui hưởng phần tốt nhất. Cuối cùng, chúng ta không chỉ nhận được lương thực để thỏa mãn mà còn nhận được hạt giống để tái sản xuất. Để nhận được lương thực và hạt giống, chúng ta cần trả một giá đầy đủ. Trước khi giao nộp chính mình, chúng ta phải giao nộp mọi điều khác. Sau khi giao mọi điều cho Giô-sép, dân chúng có thể nói: “Ngợi khen Chúa, chúng tôi được giải phóng! Chúng tôi không còn quan tâm đến tiền bạc, gia súc, đất ruộng, thậm chí bản thân mình. Chúng tôi chỉ vui hưởng sự cung ứng phong phú này.” Tất cả những gì còn lại chỉ là vui hưởng. Giao nộp mọi sự để được vui hưởng như vậy thật là một phước hạnh lớn!

Khi Chúa Jesus đến, cả thế giới sẽ ở dưới một Chúa và một Chủ ngân hàng. Toàn bộ trái đất sẽ thuộc về Christ, và chúng ta sẽ giao bất cứ điều gì mình có và là cho Ngài. Chúng ta là những người vui hưởng, không phải là chủ đất. Thời đó tại Ai Cập, mọi sự đều ở dưới tay của một chủ. Giô-sép dời dân chúng đến các thành “từ đầu này đến đầu kia của biên giới Ai Cập” (47:21) để có sự phân phát đồng đều. Không có người giàu cũng không có người nghèo. Ngày nay, điều này tương tự với sự cung ứng thuộc linh. Christ có các sự phong phú của Ngài. Lượng phong phú mà Ngài có thể cung ứng cho chúng ta tùy thuộc vào điều chúng ta sẵn lòng trả giá. Nếu sẵn lòng trả loại giá thứ nhất, chúng ta sẽ nhận được sự cung ứng thứ nhất. Nhưng nếu sẵn sàng trả giá khác, chúng ta sẽ nhận được nhiều sự cung ứng hơn. Nếu trả loại giá thứ tư, chúng ta không chỉ nhận được lương thực để thỏa mãn mà còn nhận được hạt giống để sản sinh điều gì đó cho người khác. Điều này thật kì diệu!

Nếu nghiên cứu Sáng Thế Kí chương 47, anh em sẽ thấy cuối cùng cả xứ Ai Cập đã trở thành một vùng đất vui hưởng. Không còn có sự phân biệt giữa thượng lưu và hạ lưu, giàu và nghèo. Toàn thể dân của xứ trở thành những người vui hưởng trong cùng một mức vì mọi người và mọi sự đều ở dưới cùng một chúa. Đây là bức tranh về vương quốc ngàn năm. Trong vương quốc này, sẽ không có chủ nghĩa tư bản hay chủ nghĩa xã hội. Mọi người sẽ ở cùng một mức độ vì mọi sự đều ở dưới tay Chúa. Ngài sẽ mua mọi sự và Ngài cũng sẽ tuyên bố quyền sở hữu mọi sự và mọi người. Thật vậy, trái đất thuộc về Chúa và sự đầy đủ của đất cũng thuộc về Chúa (Thi. 24:1).

Tình trạng trong thời đại ngàn năm sẽ rất khác với hôm nay. Trước khi Giô-sép lên ngai, người dân đã ở nhiều mức độ khác nhau. Nhưng sau khi ông được đăng quang và người dân đến với ông để mua lương thực, xứ Ai Cập trở thành hình ảnh báo trước về thời kì ngàn năm, trong đó tất cả mọi người đều ở cùng một mức độ. Mọi sự đều ở dưới một người và mọi sự đều thuộc về người đó vì người đó có sự giàu có và có thể đòi mọi điều. Phải là như vậy giữa vòng chúng ta trong nếp sống Hội thánh ngày nay. Vì Christ đòi mọi điều từ chúng ta nên bây giờ tất cả chúng ta ở cùng một mức là vui hưởng sự giàu có của Christ. Tất cả những điểm được đề cập trên đây cũng là những hạt giống được phát triển trong Tân Ước.

Giô-sép không chỉ cung cấp cho người dân lương thực mà cũng quan tâm đến việc chôn cất cha mình (49:29-31; 50:1-14). Tang lễ của Gia-cốp không phải là vấn đề đơn giản. Theo Hê-bơ-rơ chương 11, Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp đều đã nhận được lời hứa về miền đất tươi tốt, nhưng họ đã chết mà chưa thừa hưởng miền đất này. Đây là một hàm ý mạnh mẽ về sự phục sinh. Áp-ra-ham đã chết với hi vọng sẽ được sống lại. Không nghi ngờ gì, Y-sác và Gia-cốp đều có cùng quan điểm này. Gia-cốp đã chết trong hi vọng rằng một ngày kia ông sẽ sống lại để thừa hưởng miền đất. Vì lí do này, ông đã truyền dặn Giô-sép không để thi hài ông ở lại Ai Cập mà phải chôn trong xứ của tổ phụ. Gia-cốp nhận thức rằng đối với ông, sự chết là thời gian ngủ và vào ngày phục sinh, ông sẽ được sống lại để thừa hưởng miền đất. Đây là ý nghĩa của việc chôn cất Gia-cốp. Sự kiện Giô-sép chôn cha theo yêu cầu của cha cho thấy ông có cùng đức tin như cha mình. Ông cũng tin rằng họ sẽ được sống lại để thừa hưởng miền đất tươi tốt.

Giô-sép cũng cấp dưỡng và an ủi anh em mình (50:15-21). Các anh của Giô-sép không thể quên những gì họ đã làm cho ông, và họ lo sợ sau khi cha chết, Giô-sép sẽ làm điều gì đó để báo thù. Giô-sép đã khóc khi nghe lời yêu cầu của các anh vì ông không hề có ý tưởng báo oán. Trái lại, ông nói: “Các anh đừng sợ chi, vì tôi há thay mặt Đức Chúa Trời sao? Các anh toan hại tôi, nhưng Đức Chúa Trời lại toan làm điều ích cho tôi, hầu cứu sự sống cho nhiều người, y như đã xảy đến ngày nay, và giữ gìn sự sống của dân sự đông đảo này” (50:19-20). Giô-sép cũng hứa sẽ cấp dưỡng cho họ và con cái. Sau đó, ông an ủi, và lấy lời êm dịu mà nói cùng họ (50:21). Dường như Giô-sép muốn nói với các anh rằng: “Ý định của các anh là xấu, nhưng ý định của Đức Chúa Trời thì kì diệu. Ngài có ý định sai tôi đến đây để cứu sống nhiều người. Xin đừng lo lắng. Tôi cảm ơn các anh về những gì các anh đã làm cho tôi. Các anh đã giúp Đức Chúa Trời hoàn thành mục đích Ngài.” Trong nếp sống Hội thánh, chúng ta cần có loại linh này. Dù người khác xúc phạm anh em nhưng anh em hãy xem điều họ làm là đến từ Đức Chúa Trời. Nếu anh em tiếp nhận mọi sự như là điều đến từ Đức Chúa Trời thì mọi xúc phạm đó sẽ không còn nữa.

Giô-sép an ủi những người đã từng xúc phạm ông. Điều ông làm thật là ân điển! Vì người bị xúc phạm có thể an ủi người xúc phạm mình nên họ có thể vui hưởng sự sống vui thỏa trong vương quốc. Xin nhớ rằng, Giô-sép và các anh đại diện cho dân trong vương quốc. Vì linh tuyệt diệu của Giô-sép nên họ có thể vui hưởng sự vui vẻ với nhau trong vương quốc. Nhưng giả sử Giô-sép muốn báo oán, thì trong trường hợp đó, không thể có vương quốc.

Như Gia-cốp, Giô-sép đã chết trong đức tin. Khi đang hấp hối, Giô-sép truyền cho con cái Israel đừng để hài cốt mình lại Ai Cập mà hãy đem vào đất hứa (50:22-26). Điều này hàm ý rằng ông trông đợi sự phục sinh. Ông tin rằng đến một ngày, ông sẽ sống lại để vui hưởng miền đất tươi tốt và tham dự vào mọi sự vui hưởng ở đó. Ha-lê-lu-gia về kết cuộc đắc thắng của Giô-sép! Trong phần tổng kết Sáng Thế Kí, chúng ta thấy Christ, vương quốc và tất cả các phương diện của người đắc thắng. Chúng ta cảm tạ Chúa biết bao về mọi điều này!

Khởi đầu của sách này, Đức Chúa Trời đã tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài để biểu lộ Ngài và Ngài đã ban cho con người quyền quản trị của Ngài để đại diện Ngài. Sau những kinh nghiệm của rất nhiều người được kêu gọi, sách này kết thúc với một đời sống mà một mặt, trong Gia-cốp đã biểu lộ Đức Chúa Trời theo hình ảnh Ngài; và mặt khác, trong Giô-sép đã đại diện cho Đức Chúa Trời với quyền quản trị của Ngài. Ô, điều này thật tuyệt vời và kì diệu biết bao!

Tuy nhiên, điều được bày tỏ trong Sáng Thế Kí vẫn là bóng trong thời đại hình bóng. Vào thời của Giô-sép, thực tại chưa đến. Do đó, trong một ý nghĩa, Sáng Thế Kí kết thúc với một câu cho thấy rằng Giô-sép đã chết và được đặt vào quan tài ở Ai Cập. Ông đã chết trong sự mong đợi về thời đại của sự hoàn thành mà trong đó ông sẽ được dự phần vào thực tại. Tóm lại, cả Sáng Thế Kí bắt đầu với sự sáng tạo của Đức Chúa Trời và kết thúc với sự chết của một người, và việc đặt người ấy vào một quan tài, thậm chí tại Ai Cập. Bởi sự sa ngã nên sự chết, quan tài và “Ai Cập” là phần định của con người sa ngã. Vì thế, con người sa ngã cần sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời là điều được khải thị và được hình bóng trong sách tiếp theo, Xuất Ai Cập Ký


 

 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2