TÌNH TRẠNG KHỐN KHỔ CỦA NGƯỜI VÔ
TÍN TRÁI VỚI SỰ VUI MỪNG CỦA TÍN ĐỒ
TRONG ĐỨC CHÚA TRỜI
CHÂN THẬT DUY NHẤT
Người khốn khổ và vô vọng nhất trên thế giới không phải là người thiếu quần áo và có ít sự cung cấp, hay người không có con cái, hoặc bị làm nô lệ; nhưng là người không có Đức Chúa Trời. Nếu không có Đức Chúa Trời, dù một người có tất cả mọi sự giàu có trên thế giới, hay thậm chí được coi như vua, hoặc có nhiều con cái, cháu chắt, tôi trai, tớ gái, người ấy vẫn là người đáng thương, vì không có hi vọng. Cuộc sống con người chóng qua, giống như mây bay và ngắn ngủi như đời sống của hoa cỏ, nhanh chống héo tàn.
1. George Eastman, người sáng lập hiệu ảnh Kodak
George Eastman, người sáng lập hiệu ảnh Kodak có các cửa hiệu Kodak ở mọi nơi trên thế giới. Khi các cửa hiệu ở Tây Bán Cầu mở cửa kinh doanh, thì các cửa hiệu ở Đông Bán Cầu đóng cửa cuối ngày. Khi các cửa hiệu ở Đông Bán Cầu mở cửa, thì những cửa hiệu ở Tây Bán Cầu đóng cửa cuối ngày. Chúng ta có thể nói rằng ông kinh doanh ngày và đêm. Lợi tức ông có được không tính theo năm, hay theo tháng mà theo từng giây. Ông có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, ông có mọi điều ông khao khát, và đã vui hưởng mọi thú vui của con người. Mặc dù có mọi sự, nhưng ông thiếu một điều - Đức Chúa Trời. Không có Đức Chúa Trời, không có sự bình an. Người khác nghĩ rằng ông hạnh phúc, nhưng bên trong, ông rất buồn phiền. Không điều gì có thể cất bỏ được sự buồn phiền mà ông cảm thấy bên trong. Dường như tiền bạc và quyền lực có thể mua mọi thứ nhưng không thể mua được sự bình an của Đức Chúa Trời! Ông chu du khắp thế giới, hi vọng vượt qua sự buồn chán của mình. Nhưng sau những chuyến chu du thế giới đó, sự chán nản và buồn rầu càng tăng thêm. Cuối cùng, trên đường về nhà ở Mỹ, ông đã tự tử bằng cách nhảy xuống biển! Người không có Đức Chúa Trời, không có bình an. Quý vị có bình an không?
2. Hầu tước Anh Kelly
Khi hầu tước Kelly chinh phục Ấn Độ và mở rộng lãnh thổ nước Anh rộng lớn hơn 10 lần, cả nước Anh đầy sự khâm phục và khen ngợi ông. Cha ông viết một bức thư cho ông, nói rằng: “hãy nhanh chóng về nhà, hỡi con trai ta! Cả nước đón chờ con. Chỉ nhắc đến tên con thôi đã gợi lên sự tự hào say mê giữa dân chúng! Con đã được phong Hầu tước!”
Hầu Tước Kelly đạt được địa vị cao, sở hữu nhiều của cải và được dân chúng tôn trọng. Nhưng ông thiếu một điều; ông không có Đức Chúa Trời. Người không có Đức Chúa Trời thì không có sự bình an! Trên đường trở về Anh Quốc, người ta chào đón ông tại bến tàu, tràn ngập những lời tán tụng; nhưng ông không có niềm vui. Trái lại, ông chìm sâu hơn trong sự buồn chán và cảm thấy sự vô nghĩa của đời người thật rõ ràng. Trên đường về, ông lấy một cây súng, đi đến hành lang phòng mình, chĩa súng vào thái dương và kết liễu cuộc đời bằng một phát súng. Vì không có Đức Chúa Trời, ông không có sự bình an.
3. Voltaire
Voltaire, nhà triết học người Pháp, chống đối Cơ Đốc giáo mãnh liệt. Khi sắp qua đời, ông cảm thấy sự tối tăm đang bao phủ mình. Ông không muốn ra đi nhưng sự tối tăm cứ đến gần ông. Ông kinh hoàng. Ông cố gắng dùng tay bảo vệ mình khỏi bóng tối bao bọc, nhưng ông không thể chống cự được. Với đôi mắt mở to, ông la lớn: “Tôi sợ! Tôi sợ!” Chính trong trạng thái kinh hãi như vậy, ông đã trút hơi thở cuối cùng.
4. Nắm chặt điều gì?
Có một người cha và người con là những người vô thần nổi tiếng. Họ viết nhiều sách tấn công Cơ Đốc giáo, lôi kéo giới bình dân. Một ngày nọ, người cha ngã bệnh. Lòng và linh của ông không bình an, và ông cảm nhận sự hư không của đời người. Khi đang chiến đấu trong thất vọng, ông bắt đầu dao động niềm tin về thuyết vô thần của minh; ông không còn chắc chắn là không có Đức Chúa Trời nữa! Khi người con thấy tình trạng dao động của cha, anh sợ rằng điều đó sẽ làm tiêu tan tiếng tăm của họ. Vì thế anh la lên: “Cha ơi! Hãy nắm chắc Đừng bị rúng động!” Người cha trả lời: “Nắm chắc điều gì hả con?” Thật vậy, một người vô thần sẽ nắm chắc điều gì khi đến gần cái chết? Điều gì sẽ cho ông sự an ủi? Sự cuối cùng của ông sẽ là bước vào nơi tối tăm đời đời và chờ đợi sự phán xét tương lai.
5. Một nhà văn tại Mỹ
Có một nhà văn tại Mỹ khởi sự thì rất nghèo. Ông đã viết một cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất và trở nên rất nổi tiếng. Kết quả là, ông trở nên rất giàu có. Nhưng một ngày nọ, ông lâm bệnh và sắp chết. Phóng viên từ mọi tờ báo đều đổ xô đến, hi vọng sẽ nhận được đôi lời từ miệng người nổi tiếng này để thông tin cho dân chúng. Trên bờ vực của cái chết, nhà văn này tranh chiến vì ông không nhận được sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Lòng ông ở trong tình trạng rất tuyệt vọng và không có sự bình an. Trước khi qua đời, ông chỉ thốt ra một điều – “Ma thi o 16:26”. Câu Kinh Thánh này chép rằng: “Nếu được cả thế giới mà mất sự sống hồn mình thì được ích gì? Người lấy chi mà đổi lấy sự sống linh hồn mình ư?” Nhà văn này có được cả sự nổi tiếng và giàu có, nhưng khi hấp hối, ông đã nhận ra điều này: nếu được cả thế giới mà mất sự sống đời đời thì được ích gì? Ông sẽ đem điều gì đến gặp Đức Chúa Trời?
Trương Úc Lam Đài loan ghi chép—
Hoàng tử và người thợ giày
Ngày xưa tại Ý, có một thợ giàu là một Cơ Đốc nhân sốt sắng. Anh làm việc trong căn phòng chật hẹp nhỏ bé, suốt ngày sửa những đôi giày da hôi hám. Anh được trả tiền công nhưng chỉ vừa đủ cho nhu cầu tối thiểu của mình. Tuy nhiên, suốt ngày anh hát vui vẻ, cảm thấy hài lòng và thỏa mãn. Một ngày nọ, vị hoàng tử sắp làm vua nước Ý đi dạo trên đường phố vì ông cảm thấy buồn khổ. Khi đến gần tiệm của anh thợ giày, hoàng tử thấy anh và thật bối rối
Ông hỏi: “Làm thế nào ngươi lại vui vẻ làm công việc của một thợ da? Ta được sinh ra là hoàng tử. Nhưng sao ta lại quá buồn?”
Người thợ giày trả lời: “Lí do ngài không vui như tôi vì ngài không có địa vị tốt hơn tôi”
Vị hoàng tử lúng túng nói: “Cha ta là chủ của giang sơn này và ta là người thừa kế ngai vàng. Sao ta lại không có địa vị tốt hơn người?”
Người thợ làm giày da đáp lại: “Ngài không tin là ngài không có địa vị tốt hơn tôi sao? Cha tôi cai trị trên cha Ngài. Cha Ngài được Cha tôi chỉ định”.
Vị hoàng tử lại càng lúng túng hơn. Ông hỏi: “Cha anh là ai? Anh là con của ai?”
Người thợ làm giày da trả lời: “Tôi là con của Đức Chúa Trời chân thật và thiên thượng, là con của Chúa các chúa và Vua các vua. Do đó, ngài không thể so sánh với tôi. Thánh Linh của Chúa Jesus đang sống trong lòng tôi là nguồn vui vẻ của tôi. Ngài có một Đấng như vậy không?”
Chết trong bình an
Cha của Mục sư Trần Sùng Quế là một tín đồ sốt sắng của Jesus. Một ngày nọ, ông nói với gia đình rằng: “Chúa Jesus sẽ đón cha ngày mai. Đánh điện gấp cho con trai lớn của cha và bảo nó về nhà”.
Các thành viên trong gia đình nghĩ rằng ông nói dại vì tuổi già nên đáp: “Cha đang khỏe mạnh. Chúa Jesus chưa đón cha đâu”.
Ông nói: “Các con không hiểu. Chính Chúa Jesus đã nói với cha hôm qua. Hãy cứ làm như cha nói và nhanh chóng đánh điện tín cho anh cả! Mua cho cha áo quần trắng để mặc”
Các thành viên gia đình không có sự chọn lựa nào khác, đành theo lời ông. Ngày hôm sau, lúc 9 giờ tối, ông cụ ăn một tô bún lớn và hai cái trứng chiên. Các thành viên gia đình một lần nữa bảo đảm với ông rằng Chúa Jesus chưa đón ông đâu. Nhưng ông không nghe. Ông bảo họ mặc quần áo trắng cho mình, và kêu mọi người trong gia đình đến bên giường để nói chuyện với họ, khuyên bảo họ tin Chúa Jesus và rao giảng phúc âm cho người vô tín. Rồi ông chúc phước cho họ. Sau khi chúc phước, ông nhắm mắt lại và nằm trên giường. Với khuôn mặt tươi cười, ông chỉ và nói: “Chúa Jesus sẽ đón cha bây giờ. Ngài mặc áo trắng, cầm chia khóa trong tay” (Kinh Thánh ghi lại rằng Chúa Jesus giữ chìa khóa của âm phủ và sự chết trong tay Ngài). Sau khi nói những lời này, ông ra đi trong sự bình an. Cái chết như vậy chẳng phải là hạnh phúc và sung sướng sao?
Ông nội của anh Ngô Phức Sơ
Ông nội của anh Ngô Phức Sơ là một tín đồ sốt sắng của Jesus và sống trên 70 tuổi. Cụ thường xuyên đi với cháu mình (Anh Ngô Phức Sơ) đến trạm đợi xe và khích lệ người qua đường tin Jesus. Trước khi chết, cơ thể cụ hoàn toàn khỏe mạnh. Một buổi tối nọ, đang khi ngồi quanh bàn ăn và nói chuyện cùng gia đình, cụ bỗng im lặng. Gia đình nghĩ rằng cụ chỉ ngủ, vì thế các con của cụ cứ tiếp tục nói chuyện. Vào lúc gọi cụ, nhưng cụ không trả lời. Ông chạm tay cụ và thấy đã lạnh rồi. Chỉ lúc đó họ mới nhận ra rằng ông của họ đã qua đời và trở về nhà trên trời. Những người tin Jesus thật sự phước hạnh. Được chết bình an như vậy sẽ làm cho người ta muốn tin Chúa Jesus.
Sự qua đời của tín đồ trong Đấng Christ giống như chuyển chỗ ở từ một ngôi nhà nhỏ dơ bẩn sang ngôi nhà đẹp. Chúng ta ở trong thế giới vẫn còn nhiệm vụ cứu hồn người và chưa thể về nhà được. Khi chúng ta xong nhiệm vụ, Thiên Phụ sẽ đón chúng ta về để vui hưởng phước hạnh đời đời với Ngài. Trong nhà trên trời, không có đau khổ, không bệnh tật, không buồn chán, phiền toái, không nước mắt, không ganh ghét, không bất an, và không có sự chết. Thưa quý vị! Tất cả chúng ta hãy tin Chúa Jesus. Hãy trở về nhà Thiên Phụ! Mỗi ngày Thiên Phụ của chúng ta đang chờ đợi quý vị và tôi trở về nhà. Đừng để Ma Quỷ lừa dối nữa! Một ngày kia quý vị phải rời thế giới này! Một ngày kia quý vị sẽ gặp Đức Chúa Trời! Thưa quý vị, lúc đó quý vị sẽ làm gì?
A-mốt 4:12 chép: “Hãy sửa soạn gặp Đức Chúa Trời ngươi”
Quý vị gặp nhiều người trên đường. Quý vị không để ý họ, họ cũng không để ý đến quý vị, và không có vấn đề gì với điều đó. Nhưng nếu quý vị gặp người chủ nợ mà mình nợ tiền, chắc chắn người đó sẽ bảo quý vị tính sổ, và quý vị không có sự chọn lựa nào ngoài việc phải gặp người đó. Có một Đức Chúa Trời trong vũ trụ này. Ngài tạo nên quý vị, quản trị và chăm sóc quý vị. Đến một ngày, Ngài sẽ tính sổ với quý vị. Ngày nay, quý vị không chú ý đến Ngài; quý vị không tin Ngài và phớt lờ Ngài. Nhưng đến một ngày, quý vị sẽ phải đối diện với Ngài. Nếu vấn đề căn bản này không được giải quyết, đời sống con người của quý vị giống như con thuyền không bánh lái trên đại dương mênh mông; chắc chắn sẽ chìm. Nếu không giải quyết vấn đề này, quý vị không có hi vọng. Kinh Thánh nói: “không có Đức Chúa Trời, không có hi vọng”. Không hi vọng thì ngày tháng cứ trôi qua vì cuộc sống thật vô nghĩa, vô giá trị. Không có Đức Chúa Trời, quý vị sẽ tiếp tục mệt nhọc, khốn khổ và thật vọng; quý vị không có sự bình an khi sống trong thế giới này. Quý vị sẽ tính sổ như thế nào khi gặp Đức Chúa Trời trong tương lai?—