Bài Suy Gẫm Thi thiên 22-
Sáng 22: 16 "Đức Giê-hô-va phán: Vì con đã làm điều nầy..."
Công vụ 26:26, "Vì đức vua biết rõ những điều nầy nên tôi (Phao lô) mạnh dạn tâu.."
Thi thiên 22:31 "Thuật lại cho thế hệ mai sau rằng Đức Giê-hô-va đã làm việc ấy".
Bài thơ Hê-bơ-rơ này được gọi là Bài Thánh Vịnh của "Những tiếng nức nở tan vỡ", nhưng tôi cũng có thể đặt đầu đề Thánh Vịnh nầy là "Bài Hát Hoan Hỉ". Nó được dành riêng cho Nhạc trưởng theo điệu Aijeleth Shahar có nghĩa là Hind of the Morning (Con nai cái lúc rạng đông)., một giai điệu có thể hát Thánh Vịnh nầy, giai điệu được chọn đúng cho những tia sáng ban mai vàng rực loe lên, ngay cả trong đêm u ám của Gô -gô- tha.
Những nỗi đau buồn sâu thẳm trong các câu từ 1 đến 21 kết thúc trong niềm vui thú vị của các câu 22-31, và lời hỏi "tại sao" của Đấng Mang Tội Lỗi trong câu 1 được trả lời bởi chữ "nhưng" (còn) lớn lao của Đức Thánh Cha trong câu 3. Nỗi buồn và bài hát được kết nối một cách kỳ diệu với nhau bằng hai câucảm thán: "Đức Chúa Trời của con ôi! ...Sao Ngài ....chẳng nghe lời rên xiết của con?" (c. 1), và câu -" Còn Chúa là thánh, Ngài ngự giữa sự ca ngợi của Y-sơ-ra-ên" (V. 3).
Bài Thánh Vịnh nầy của Cứu Chúa Đau Khổ có tính cá nhân mạnh mẽ, Ngài kêu "xương cốt của tôi", "trái tim tôi", "lưỡi của tôi", "sức mạnh của tôi, cổ họng của tôi, tay tôi, chân tôi, áo xống tôi"," áo choàng của tôi", 'Linh hồn tôi "(các câu 14-20).
Hai cái nhìn thoáng tiên tri về Đấng bị bỏ rơi, bị từ chối có thể được kết hợp với nhau như sau:
Ê-sai 53 - Thi thiên 22
"bị người ta khinh rẻ" (c. 3). -- "Nhưng con là một con sâu chứ không phải con người; Bị loài người sỉ nhục, bị thiên hạ khinh khi" (c. 6).
"Người bị ngược đãi" (c. 7). - "Có nhiều bò đực vây quanh con, ...Chúng hả miệng ra, ...Khác nào sư tử đang xé mồi và gầm thét"(c. 12-13).
"Khốn khổ" (c. 11). - "Con bị đổ ra như nước, ...Trái tim con như sáp tan chảy trong mình con"(c. 14).
"Chẳng có vẻ đẹp" (c. 2) .- "khô như miếng gốm" (c 15). -
"Đau khổ" (c. 3) "lưỡi con dính nơi cổ họng" (c. 15).
"Bị chối bỏ" (c. 3) .- "Chúng đâm thủng tay và chân con" (c. 16). "Chúng chia nhau áo xống của con; Bắt thăm để lấy áo choàng của con" (c. 18).
"Đau ốm" (c. 3) .- "Chúa đặt con nằm trong bụi tro của sự chết" (c. 15).
Giống như với vị tộc trưởng Áp-ra-ham trong bài trắc nghiệm nghiêm khắc của mình, trung tâm của tất cả các phước lành của ông đã có trong "Điều này" (Sáng 22:16), việc dâng con trai duy nhất của ông; cùng với vị sứ đồ vĩ đại trong lời chứng của ông, trung tâm của lời kêu gọi của ông là "Điều này" (Công vụ 26:26), - là việc dâng lên của Con Một của Đức Chúa Trời.
Trong vinh quang ngày càng mở rộng, bài Thánh Vịnh này được trỗi lên bởi câu